Phía chân núi, sâu trong rừng rậm, một đốm lửa nhỏ đang bập bùng cháy giữa màn đêm đen đặc, tiếng lửa nổ bôm bốp pha lẫn tiếng kêu của tiểu thú, làm cho không khí càng nên ảm đạm.
Vũ Phàm lôi một cái màn thầu ra ngấu nghiến ăn, chốc chốc lại đảo mắt nhìn xung quanh trại cảnh giới một lần.
Vệ Cẩm Tú chép cái miệng nhỏ nhắn, nàng nói:
- Ngươi xem, bọn họ thật sướng a!
Vũ Phàm không đáp lời nàng, khẽ nhìn về phía trước, Tần Ngạo và Lăng Mộng Nhi đang nướng thịt để ăn, tên Đới Mộc Bạch thì cũng khá hơn một chút, có cơm trắng để ăn.
Mã Ngưu sáp lại gần Vũ Phàm, hắn nói:
- Vũ Phàm, hôm nay ngươi thật lợi hại!
Vũ Phàm cười cười, hắn nói:
- Có gì đâu, lần đầu ta cũng như ngươi mà thôi! Vết thương của ngươi sao rồi?
Mã Ngưu xoa xoa vết bầm trên ngực, vẻ mặt nhăn nhó nói:
- Cũng may là chưa gãy xương, nếu không chuyến này thật là lỗ to!
Thiết Trụ lên tiếng chen ngang.
- May là chưa mất mạng đấy! Lần trước có tên Luyện Khí kỳ nhất trọng thiên, đi theo mấy vị sư huynh, bị Thiết Sơn Ngưu húc chết tại chỗ.
Mã Ngưu giật mình, hắn nói:
- Còn có chuyện như vậy?
Thiết Trụ nhỏ giọng ghé sát vào đám người bọn họ nói:
- Là đoàn đội của Vệ công tử, Vệ gia chi tiền ra lấp liếm vụ này, giấu nhẹm luôn, ta cũng là nghe người cùng đoàn kể lại.
Nói rồi hắn lén nhìn đám người Tần Ngạo, nhỏ giọng nói tiếp:
- Nghe nói lần đó Vệ công tử lần đầu đánh yêu thú, sợ quá bỏ chạy tán loạn, mới gây ra sự vụ đó.
Mã Ngưu mặt tái mép, hắn lo lắng nói:
- Vũ Phàm, ngươi nói xem, ngày mai chúng ta có bình an trở về không?
Vũ Phàm ngưng trọng nói:
- Nếu áp sát nó, thì đứng ngang hông mà đánh, nó xoay người, thì tâm vẫn là hông, ngươi vẫn có thể xoay sở tránh đòn, đừng đứng sau lưng nó.
Mã Ngưu và Thiết Trụ mặt sáng lên, hớn hở nói:
- Thì ra là như vậy, thảo nào lúc chiều, ngươi lại ung dung như vậy, quả là ý hay.
Vệ Cẩm Tú hóng hớt chen ngang nói:
- Kể lại cho ta nghe với.
Tên Mã Ngưu sĩ gái, ngồi vỗ ngực kể lại cho Cẩm Tú nghe, hắn kể 10 phần hết 8 phần tự biên, thêm thắt cầu kỳ, làm cho chiến đấu trở nên hùng tráng hơn cả thực tế, Vệ Cẩm Tú càng nghe càng thích, cứ gật gù liên tục.
- Vũ Phàm, hắn nói thật hả?
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm cười cười gật đầu, hắn cũng không muốn phá đi niềm vui nho nhỏ của bon họ.
Mã Ngưu vỗ ngực nói.
- Đấy, thấy chưa!
Lăng Mộng Nhi liếc nhìn đám người Vũ Phàm ở đằng xa, đang to nhỏ tíu tít nói chuyện, trong bọn họ thật vui vẻ.
Đới Mộc Bạch đột nhiên lên tiếng:
- Sư huynh, sư tỷ hai người nghỉ ngơi đi, để ta và bọn họ gác đêm cho.
Tần Ngạo gật đầu, hắn nói:
- Vậy giao lại cho ngươi!
Đới Mộc Bạch huênh hoang đi lại chỗ của đám người Vũ Phàm, hất cằm nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi, ba người các ngươi theo thứ tự ta chỉ vừa nãy, thay nhau gác đêm, có chuyện gì, đừng có trách ta!
Nói rồi hắn quay lưng đi.
Thiết Trụ giơ lên nắm đấm dứ dứ sau lưng hắn.
- Ài, thật là … ta muốn đánh hắn một trận!
Mã Ngưu vội can:
- Này, hắn là Luyện Khí kỳ tam trọng thiên, ngươi nhắm đánh lại hắn không?
Thiết Trụ mặt nghệt ra một thoáng rồi nói:
- Hừ, vậy mà trông hắn như một tên Luyện Khí kỳ nhất trọng thiên vậy!
Thiết Trụ và Vũ Phàm đột nhiên nhớ lại lúc chiều, bọn họ phá lên cười:
- Haha … ta cũng thấy như vậy!
Đới Mộc Bạch thấy bọn họ to nhỏ, cười cợt trong lòng khó chịu, la lớn:
- Các ngươi có định để cho người khác nghỉ ngơi không hả?
Vũ Phàm nói:
- Thôi, cũng đã trễ chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi!
Nói rồi, bọn họ giải tán, chui vào lều trại nghỉ ngơi, ca đầu là Vũ Phàm gác, nên hắn ở lại.
Tiếp củi vào đốm lửa xong, hắn chọn một góc khuất, bắt đầu luyện tập chống đẩy.
Vũ Phàm không phải vận khí, cho nên hắn có thời gian để rèn luyện thể lực, nhờ vậy mà so với đệ tử tinh anh cùng cấp bậc, hắn cũng không quá yếu.
Mặt khác, hắn không có sư phụ trực tiếp chỉ dạy, chỉ có thể chọn bừa một phương hướng tu luyện, đó là luyện thể và luyện tốc mà thôi.
Vũ Phàm trước giờ vẫn ấn tượng một câu nói của đám võ lâm giang hồ.
“Thiên Hạ Võ Công
Vô Kiên Bất Tồi — QUẢNG CÁO —
Duy Khoái Bất Phá”
Qua một lúc lâu, mồ hôi lúc này đã chảy ướt đẫm khuôn mặt của Vũ Phàm, nhễu nhại trên mặt, cơ tay của hắn cũng căng cứng.
Một luồng chân khí nóng ấm bắt tự động truyền về hai tay, giúp hắn nuôi dưỡng cơ bắp, hồi phục thể lực, cũng nhờ vậy mà hắn có sức bền tốt hơn so với những người khác rất nhiều.
- 1997
- 1998
- 1999
- 2000…
Phù! Phù!
Vũ Phàm ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc, hắn hiện tại qua ba năm miệt mài luyện tập chống đã, đã có thể liền mạch chống đẩy 2000 cái, so với đệ tử tinh anh cũng là một chín một mười, chỉ tiếc tu vi tinh tiến có chút chậm.
Vũ Phàm chậm rãi móc ra hai miếng cao, bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, cái thứ này, được hắn coi là thuốc bồi bổ, cơ thể, nói ra có chút đáng thương, nhưng có vẫn còn hơn không.
Lăng Mộng Nhi ở trong lều, chậm rãi mở đôi mắt to tròn, nhìn về phía Vũ Phàm, hảo cảm đối với hắn cũng tăng lên một chút.
Nàng ở trong thế gia, đến tuổi này, cũng là thời điểm bắt đầu thu nhận thủ hạ, nên nàng rất có hứng thú với những người như Vũ Phàm.
Vũ Phàm ngồi điều tức được một lúc, thì Thiết Trụ vỗ vai hắn.
- Này, hết ca rồi, ngươi đi nghỉ đi.
Vũ Phàm gật đầu.
- Đa tạ, ngươi nhớ cẩn thận!
Thiết Trụ gật đầu, lấy