Một năm sau, trời mới hửng sáng, dưới chân núi đã thấy bóng dáng mấy tên thiếu niên, mang theo hoài bão của tuổi trẻ, hồng hộc chạy lên đỉnh núi.
Vũ Phàm chân mang thêm thiết trụ nặng hai mươi cân, chạy ở phía trước, thở phì phò, chạy một mạch đến giữa núi hắn mới chịu dừng lại lấy hơi.
Trịnh Tuấn Hào ở phía sau hét lớn:
- Vũ Phàm chờ bọn ta với!
Chân khí trong cơ thể Vũ Phàm cuồn cuộn không dứt, liên tục trùng kích mở rộng kinh mạch cho hắn, lúc trước, hiệu quả này còn nhỏ, hắn không có nhận ra, nhưng càng lúc hắn càng nhận thức được điểm này.
Cơ thể của hắn đang phát triển lên cùng với tu vi, chính vì vậy, mà Vũ Phàm không bao giờ ngơi nghỉ, luôn tranh thủ mọi lúc mọi nơi, ép bản thân mình đạt đến cực hạn hy vọng có thể khai phá được hết tiềm năng của cơ thể.
Vũ Phàm nghỉ được hơn mười nhịp thở lại cắm đầu chạy tiếp, Tần Ngạo chạy ở phía sau lưng Vũ Phàm, cũng phải thán phục, dù đối phương chỉ mới là Luyện Khí Kỳ tam trọng thiên, nhưng sức bền và dẻo dai không kém gì hắn, Luyện Khí Kỳ ngũ trọng thiên.
Tần Ngạo không chịu thua, nhét vào miệng một viên Hồi Khí Đan, dùng hết lực bình sinh đuổi theo Vũ Phàm, hắn cười lớn nói:
- Vũ Phàm, ta với đệ thi xem ai đến đỉnh núi trước!
Vũ Phàm vui vẻ đáp lời:
- Đệ nhận lời!
Vũ Phàm vận khí dồn xuống đôi chân, vận dụng Thanh Phong Thuật thân pháp đến cực hạn, lao nhanh về phía trước, ở một bên Tần Ngạo cũng không kém, hắn thi triển Nhạn Thủy Thuật thân pháp, truy theo Vũ Phàm sát rạt.
Sức bộc phát của Luyện Khí Kỳ ngũ trọng thiên không nhỏ, nên chỉ trong mười nhịp thở Tần Ngạo đã vươn lên phía trước, bắt đầu có dấu hiệu bỏ Vũ Phàm lại phía sau.
Vũ Phàm cắn chặt răng, ép bản thân đến cực hạn, hắn gồng mình điên cuồng chạy.
“Hô! Thú vị, thú vị”
Chưởng môn Đạo Tiên sơn môn, lăng không ở trên cao, quan sát đám đệ tử ngoại môn đang luyện tập ở bậc thang, trong lòng nổi lên hứng thú kỳ lạ, đám nhỏ này, làm lão cảm thấy như nhìn lại chính mình ngày trước.
Lão chỉ vào Vũ Phàm cất tiếng hỏi:
- Hắn gọi là gì?
Từ trong hư không, một tiếng nữ nhân vang lên đáp lời:
- Thưa chủ tử, hắn gọi là Vũ Phàm, đệ tử ngoại môn vừa tấn cấp đầu năm nay.
Chưởng môn khẽ gật gù.
- À, ra là vậy!
Lão thật hứng thú mong chờ kết quả của trận đấu này, một kẻ Luyện Khí Kỳ tam trọng thiên, đấu với một kẻ Luyện Khí Kỳ ngũ trọng thiên, rốt cuộc là ai thắng đây.
Đôi mắt của Vũ Phàm đỏ ngầu, hằn lên tơ máu bởi vì hắn đã cố gắng đến cực hạn, đuổi theo sát rạt Tần Ngạo, một ý chí bất khuất lặng lẽ giúp hắn chống đỡ cơn đau đơn truyền đến từ bắp chân và sự mệt mỏi của cơ thể.
- Aaaa… — QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm hét lớn lấy thêm ý chí, điên cuồng chạy về phía đỉnh núi, làm cho Tần Ngạo giật mình.
“Ài, cái tên này thật là”
Tần Ngạo tính khí cũng không nhỏ, hắn cũng học theo, hét lên om sòm.
- Aaaa…
Rồi cắm đầu cắm cổ chạy, hai người cứ trồi lên sụt xuống, thay phiên nhau dẫn đầu, chạy một mạch từ giữa lưng núi đến đỉnh núi.
Tần Ngạo đặt bước chân đầu tiên lên đỉnh núi, hắn cười lớn nói:
- Haha… ta thắng … r…
Đột nhiên tiếng hắn tắt lịm, cả thân hình ngã oạch ra đất, bất tỉnh, Vũ Phàm cũng không khá hơn là bao, cả người đổ gục xuống, thở hồng hộc như con trâu, hắn chỉ thua Tần Ngạo một bước mà thôi.
Nhưng hắn không sờn chí, hắn tin rằng chỉ cần một tuần nữa, là hắn sẽ vượt qua Tần Ngạo.
Ở trên không trung, một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
- Ài thật là, thiếu một chút nữa thôi!
Nói rồi, lão rời đi, trên mặt vẫn còn tiếu ý, vô cùng vui vẻ.
Mấy đệ tử ở phía sau, lắc đầu ngao ngán nói:
- Hai tên điên!
Vũ Phàm nhìn về phía Tần Ngạo, nở một nụ cười nhàn nhạt, ban đầu hắn cũng ngỡ đối phương tâm cao khí ngạo, coi thường bọn hắn, nhưng sau này tiếp xúc lâu dài mới biết, chẳng qua đó là lẽ thường tình của đám con cháu thế gia mà thôi.
Ngược lại, tên Tần Ngạo này tính tình không tệ, coi như cũng có tình có nghĩa, về sau liên tục hợp tác với Vũ Phàm ra ngoài lịch luyện săn giết yêu thú làm nhiệm vụ tông môn.
Cũng nhờ vậy mà Vũ Phàm có thêm không ít tài nguyên tu luyện, mới thuận lợi đột phá đến Luyện Khí Kỳ tam trọng thiên.
Mãi sau đám người Trịnh Tuấn Hào mới lên tới nơi, Hứa Chu Tử, ôm cái bụng mở thở hổn hển nói:
- Hắn chết rồi hả sư huynh?
Vũ Phàm phì cười.
- Ha ha … hắn chỉ ngất một lát mà thôi.
Ngoài đám người Vũ Phàm ra, cũng còn rất nhiều đệ tử ngoại môn luyện tập ở đây, mượn vào trọng lực trận pháp, rèn luyện thân thể, đây cũng không phải là việc hiếm thấy gì, nhưng người kiên trì bốn năm liên tục như Vũ Phàm lại là chuyện khác, cả tông môn cũng chỉ được vài người.
Đầu năm nay, Vũ Phàm thành công vượt qua thí luyện đệ tử ngoại môn, tấn thăng đệ tử ngoại môn, được nhận trợ cấp của tông môn tu luyện, nên cũng đỡ vất vả hơn trước rất nhiều.
Trịnh Tuấn Hào và Vệ Cẩm Tú cũng xông quan thử, nhưng đáng tiếc thất bại, đành phải chờ đến năm sau mới được quyền khiêu chiến lần nữa.
— QUẢNG CÁO —
Đáng lẽ dựa theo phân cấp trong tông môn, bọn họ phải gọi Vũ Phàm một tiếng sư huynh, nhưng Vũ Phàm nói là không cần thiết, nên mới giữ cách xưng hô như cũ.
Trịnh Tuấn Hào thở dốc, giơ ngón tay cái với Vũ Phàm nói.
- Vũ … Phàm … ngươi thật … cừ!
Vũ Phàm nặng nề lật người, từ từ đứng dậy, mặc dù cơ thể kiệt sức, nhưng hạ thân hắn vô cùng