Con người là sinh vật kỳ lạ, chăm chăm săm soi thiên hạ mắc lỗi để bàn ra tán vào, mỉa mai bới móc đủ kiểu, người nọ truyền tai kẻ kia:
“Tôi chỉ nói chuyện này cho ông/bà thôi, đừng nói cho ai biết!”
Trăm lần như một, hễ nghe câu này ở đâu đó, y như rằng cả làng cả tổng mở tiệc bàn tán điều chỉ nói cho một người biết. Đẳng cấp thấp hơn đám bới móc là nhà đạo đức học lên án chuyện từ động trời đến bé xé ra to. Đồng bọn không cùng hội bà tám là lũ nghiện xóc mỉa dồn người ta vào thế bí, hễ họng bị móc ngược liền nôn thẳng một đống xú uế vào mặt đối phương, ông ổng chửi kẻ móc họng họ là đồ đàn bà giống mấy mẹ hàng tôm hàng cá.
Kẻ khoái làm thầy thiên hạ khai hóa văn minh nhầm cho đám phát triển thân xác, suy nghĩ chẳng chịu lớn còn tưởng thông minh có tài hơn siêu sao nhập vai thiểu năng. Nếu là diễn viên sẽ thành tượng đài với tài năng thiên bẩm diễn như không diễn. Nhân loại mất đi huyền thoại của huyền thoại vì kẻ bất hủ chỉ có thú vui: núp sau không gian ảo cười khinh người bị dắt mũi như bò. Dương dương tự đắc với tuyệt kỹ châm chọc, những con người “sâu sắc” massage tâm lý tưởng tượng kẻ bị troll tức ói máu. Sinh lý tinh thần thỏa mãn lên chín tầng mây, chẳng ai nhận ra con bò anh dắt mũi nghe anh lảm nhảm, nó mường tượng đang thưởng thức bài hát:
“Anh nào biết, anh nào có hay!”
Hễ anh trổ tài diễn xuất quen thuộc kinh điển, nó nhớ bài hát thích nhất nhưng chỉ nhớ nhạc không cần nhớ lời, lời bài hát không làm nó cười khúc khích bằng lời anh nói mà như hát, hát mà như diễn, diễn mà như “không diễn”, thực chất chả diễn tí nào.
Mọi thể loại người nghển mỏi cổ bái vọng kẻ khoái xem thiên hạ đại loạn, coi nỗi đau người đời là niềm vui của mình, bản thân nhận hậu quả liền nổi điên. Cười người hôm trước, hôm sau người cười. Lần này kẻ cười người hôm trước lo sắp bị người cười. JK mệt mỏi về phòng riêng tại biệt thự. Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ treo tường báo sáu rưỡi sáng. Một tiếng trước, JK lệnh cấm mọi đài truyền hình, phóng viên báo chí đến nhà Hoàng Kim, lão nói mẹ con họ xa nhau nhiều năm, truyền thông không nên làm phiền gia đình hắn hàn huyên. Thực chất lão e báo đài trông Hoàng Kim đau buồn về nhà, toàn thân nồng nặc hơi gái quện mùi tình dục sẽ bị nghi ngờ.
Nhỡ Ngọc là con ruột lão, chuyện động trời bị lộ, lão mất cả con cháu lẫn sự nghiệp. Uể oải thả lưng xuống ghế da hổ, lão vắt tay lên trán suy nghĩ cặn kẽ mọi việc ba tiếng trước, suốt chặng đường bốn cây số, hỷ - nộ - ái - ố cùng nỗi sợ báo ứng khiến JK như ngồi trên đống lửa, cảm giác đường dài vạn dặm. JK trút giận xuống tài xế tội xúc phạm Anh Đào song gọi cho Zero:
- Kể mọi thứ từ lúc chúng nó lên xe đến khi về nhà!
JK phải biết cảm xúc mẹ con Ngọc, đề phòng họ là con cháu mình, lão còn có cơ hội tạ lỗi. Zero không hiểu điều đó, hắn chẳng cần thiết phải hiểu, JK lệnh thế nào, hắn làm như vậy, tên vệ sĩ thuật lại bằng giọng vô cảm:
- Lúc đó…
Mẹ con Ngọc ôm nhau run rẩy lén nhìn Zero, hắn trấn an qua gương chiếu hậu:
“Ông chủ lệnh đưa các cô về chứ không lệnh hiếp dâm!”
Ba mẹ con cảnh giác cao độ suốt đường đi. Zero tập trung đưa họ về nhà. Các nàng vào chưa bao lâu, Zero nghe gia đình to tiếng với nhau. Qua máy quay lén đặt trong nhà Ngọc, JK thấy mẹ cùng con đứng như trời trồng, Nhật Bình chết điếng với clip sex. Gã hết tình vẫn còn nghĩa với vợ. Chết chìm trong ma men, hễ tỉnh rượu tự trách chẳng thể mang hạnh phúc cho vợ. Người cha luôn áy náy chưa từng một ngày làm tròn trách nhiệm với con cái. Người chồng bê tha không dám soi gương, gã xấu hổ bộ dạng người không ra người, ma chẳng ra ma.
Hổ thẹn chính mình nay chuyển thành căm hận người thân, Nhật Bình chưa từng phủ nhận bất tài vô dụng để vợ con chịu khổ, chấp nhận chịu mọi trả giá, cái giá phải trả lại là tội lỗi tày trời. Mơ giấc mộng điên rồ nhất, hình ảnh vợ con loạn luân làm tình như chó lợn, rên rỉ hơn đĩ điếm không thể xuất hiện. Cảnh tượng hoang tưởng sống động từng giây từng phút, người chồng tự dối mình rằng Hoàng Kim chưa chắc là em vợ, gã trấn an hỗn loạn bằng mặc định clip dàn dựng cắt ghép. Ý nghĩ viển vông bị vợ con làm nhục dưới cái cúi đầu tủi hổ. Mẹ con Ngọc quỳ xuống nhận tội nhưng không dám đối mặt kẻ làm chồng và người làm cha. Hối lỗi tội nghiệt ấy là cái tát thẳng mặt Nhật Bình.
Gã hoàn toàn tỉnh táo, ngày xưa là niềm vui hiếm hoi cho ngôi nhà bé nhỏ, mong ước giản dị giờ đây hóa thành ác mộng, hạnh phúc gia đình rạn nứt từ lâu, nay vỡ vụn trong trái tim quặn thắt mẹ con Ngọc. Nước mắt mỉa mai tội lỗi cùng tủi thẹn uất nghẹn trong hốc mắt hoen đỏ. Lệ tràn khóe mi quệt nhục nhã lên khuôn mặt xác chết của Nhật Bình. Vợ con chẳng hỏi clip sex là lời khẳng định sự thật phũ phàng. Cú sock đả kích tâm lý loạn hơn tội nghiệt loạn luân, Nhật Bình lao đến vợ con:
- Ta biết mình rác rưởi, không xứng làm chồng làm cha - Người chồng nuốt uất hận chẹn siết từng lời nói - Vì sao mẹ con các người lại sỉ nhục ta bằng tội nghiệt nhơ bẩn này!
Con không dám cãi cha mẹ, mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa. Kẻ phạm tội không có tư cách giải thích. Con gái khóc lặng bên mẹ hiền, những giọt lệ đớn đau như dầu đổ vào lửa giận, Nhật Bình giận dữ trừng phạt con cái. Chị em Lan sợ hãi nhưng không tránh né, ánh mắt đờ đẫn lạc lối trong khoảng không trống rỗng, ánh mắt thất thần ấy hằn sâu hình ảnh người cha sững sờ chết lặng, đòn roi muốn vùi dập tình thân cứ run lẩy bẩy không thể xuống tay với con gái. Tiếng hét bi thống vang động cùng tiếng sét xé toang trời đêm, kẻ làm chồng trút hết phẫn nộ xuống người vợ lăng loàn dụ dỗ con gái vào nhục dục loạn luân. Thanh âm bạt tai vọng lên khô khốc, Ngọc chẳng nhớ bị chồng đánh bao nhiêu lần, hiện tại nhận một cái tát nhưng đau đớn hơn mọi cực hình.
- Mẹ con em không mong anh tha thứ, xin anh nghe em nói một lần thôi!
Gia đình tan vỡ, con cái bệnh tật, vợ con lại loạn luân, mọi điều tồi tệ xúi giục Nhật Bình rửa sạch tội lỗi bằng máu.
- Nói mau!
Nhật Bình không muốn chấp nhận Ngọc nói sự thật, gã phải đổ tội vợ con viện cớ để bao biện hoan thú tội nghiệt, kẻ làm chồng và người làm cha mới có thể an ủi chính mình.
- Đổ lỗi cho đứa con chết dần chết mòn! - Nhật Bình cười khinh - Tôi không ngờ cô vô sỉ tới mức này! Cô không thấy xấu hổ với Lưu Ly sao?
Chị em Lan thẫn thờ nghe cha đay nghiến mẹ, con gái lên tiếng bênh vực. Nhật Bình trợn ngược mắt như thú dữ trừng trừng nhìn con, người mẹ lo lắng cha trút giận sang con gái, nàng gần như phát điên sợ hãi con bị đánh đập vội dập đầu đến bật máu:
- Xin anh tin em!
Nhật Bình cuồng nộ gào lên:
- Câm mồm đi con đĩ! Chúng mày chết chìm vào dục vọng, rên rỉ như mấy con điếm dưới háng thằng chó kia còn dám già mồm!
Người chồng hung hãn đập thẳng đầu vợ. Ngọc đau xót bị thóa mạ, bao năm chung sống cãi vã xung đột, chịu bạo hành nhưng chưa bao giờ chồng buông lời lăng nhục. Ngọc chẳng còn trong sạch để bảo vệ danh dự cho mình. Nàng không khép mắt, lần cuối cùng này nàng bắt mình phải thấy từng khoảnh khắc bị trừng phạt tội lỗi. Con không thể giương mắt nhìn cha đánh mẹ, hôm nay có chết thảm dưới tay cha, chị em Lan quyết bảo vệ mẹ. Lan bật khóc ôm chặt cha:
- Con xin cha đừng đánh mẹ nữa!
Sương dốc sức giữ tay cha. Chống lại cha khiến tội nghiệt chồng chất, con gái ấm ức thay mẹ. Sương lạnh nhạt đến vô cảm đối mặt cha, hồi đáp bạo lực là mệt mỏi và thất vọng. Vợ con không hối lỗi còn có ý trách móc người cha bất tài chẳng thể