Nửa tiếng trước, Anh Đào đỗ xe trước cổng, Hoàng Kim cuống cuồng chạy như bay, từ cổng vào nhà dài đến vô tận. Khoảng cách tuy ngắn mà xa đó, tội lỗi với mẹ con Ngọc vò nát tâm can trong từng bước chạy xiêu ngã. Hắn sợ thấy mẹ sụp đổ. Tâm lý rối hơn tơ vò nhìn đại sảnh trống trơn, Hoàng Kim hốt hoảng gọi lớn, hồi đáp chỉ có giọng người con vọng lại từ bốn bề tĩnh lặng. Dọc đường về nhà, hắn tự trách chưa biết mẹ an nguy, thể xác cùng tinh thần mê đắm nhục dục trên thân Anh Đào. Hổ thẹn thành lo lắng mẹ hiền không còn sống để trách phạt loại súc vật như hắn.
Đôi chân run rẩy nhiều lần vấp té điên dại chạy khắp nhà. Mồ hôi khiếp sợ túa toàn thân, giễu cợt bộ mặt cầm thú đáng nguyền rủa đang không ngừng gào khóc gọi mẹ. Hoàng Kim thất thểu lê bước về gian kế bên - nơi duy nhất chưa tìm kiếm, hắn nào dám tin mẹ ở phòng đứa con tội lỗi. Hắn tuyệt vọng mở cửa, khó tin hiện ra trước mắt Hoàng Kim, người con chết sững trông mẹ ngồi rũ rượi bên cửa sổ, một tay lật xem album ảnh hắn từ bé đến lớn, tay kia âu yếm vuốt nhẹ những sợi tóc đen nhánh. Bao năm xa nhà, không ngờ gặp mẹ trong nghịch cảnh. Miệng cười vui mừng mẹ còn sống, bà có mệnh hệ gì, hắn đáng chết vạn lần không thể tha thứ cho mình. Ánh mắt ngấn lệ sợ hãi đến lạc thần. Mắt khóc, miệng cười, cười ra nước mắt. Hoàng Kim nghẹn ngào gọi người thân yêu nhất:
- Mẹ!
Tiếng gọi thân thương vọng vào trái tim người mẹ, bất giác đánh rơi album, đôi mắt mờ đục hướng về con trai. Bao năm đắng cay không bằng một đêm tủi nhục, tội nghiệt tày đình khắc từng vết già nua lên thần sắc thống khổ. Hoàng Kim đổ gục xuống sàn chẳng dám đối mặt mẹ. Thanh Hằng đợi ở đây từ lâu, mỗi giờ mỗi phút, người mẹ quyết tâm trừng phạt, nguyền rủa Hoàng Kim. Giận dữ thề với trời từ mặt người thân, tim đau như cắt trông đứa con tội nghiệt mất hồn trở về, người mẹ dằn lòng cầm roi phạt đòn:
- Thằng súc sinh này, tao đánh chết mày!
Con bị đánh, người đau là mẹ. Bà chưa từng phạt hắn, nay mỗi lời chửi mắng, mỗi lần quật roi vào con, trái tim mẹ rỉ máu. Nỗi đau xác thịt không thể giảm tội lỗi cho Hoàng Kim. Con trai muốn mẹ đánh chết, mẹ lại bao dung nghịch tử bằng tình mẫu tử. Mẹ buồn tủi ôm con vào lòng, kẻ ô nhục gia đình không xứng với kết quả hắn chẳng mong đợi. Hoàng Kim nức nở khóc như một đứa trẻ, mấy lần muốn ôm mẹ để cảm nhận hơi ấm tình thân, hổ thẹn cùng tội lỗi ép hắn buông thõng đôi tay run rẩy. Hai vai Hoàng Kim rung lên từng hồi, người mẹ an ủi, hỏi cánh tay băng bó:
- Con bị thương sao?
Bà đoán vết thương liên quan chuyện này, Hoàng Kim bối rối, bà phải khéo nhắc tránh tổn thương con. Mẹ luôn lo nghĩ cho con cái khiến hắn xấu hổ. Hoàng Kim cúi đầu kể hết sự việc. Từng câu từng lời cắt từng khúc ruột người mẹ.
- Mẹ gây nghiệp chướng, các con mới bị JK hành hạ! - Mẹ ngậm ngùi lau nước mắt cho con - Mẹ xin lỗi! Các con đừng tha thứ cho mẹ!
Hoàng Kim vòng tay ôm người mẹ chịu quá nhiều nghiệt ngã. Nhờ máy ghi âm và camera đặt lén, toàn bộ hình ảnh âm thanh trong nhà Hoàng Kim truyền đến phòng JK. Mẹ con khóc lóc ỉ ôi mãi làm JK phát ngán, toan bấm nút tắt vở cải lương sướt mướt, lão nghe Thanh Hằng tiết lộ sự thật:
- Con không phải con trai ruột của mẹ!
JK bật điều khiển đóng kín cửa sổ để cách âm tiếng ồn bên ngoài. Lão chăm chăm quan sát, tai căng hết thính giác nhằm chắc chắn không nghe lầm:
- Mẹ nói gì?
Hoàng Kim không tin mình nghe chính xác. Thanh Hằng nhặt album lật ảnh bé trai đang sút bóng:
- Đây là Hoàng Kim, con trai ruột của mẹ! - Người mẹ không thể kìm nén tiếng nấc nghẹn - Nó chết ba mươi năm trước rồi!
JK chau mặt khó hiểu, Hoàng Kim trong ảnh yểu mệnh, Hoàng Kim hiện nay là ai. Lão chuyển chú ý qua Hoàng Kim. Hắn ngập ngừng hỏi, Thanh Hằng chỉ ảnh gia đình kế bên hình đứa trẻ. Hoàng Kim chết lặng trông hắn hồi nhỏ đứng giữa cha mẹ. Trừ ngoại hình, hai đứa con giống hệt nhau từ cái tên đến kiểu tóc và quần áo. Thương tiếc con đầu bèn dành trọn tình yêu cho con thứ, chuyện đó không lạ. Tình thương này dường như trao con đầu, con thứ thành cái bóng để cha mẹ tưởng nhớ con đầu mà thôi. Cha mẹ thương tiếc nên đành có lỗi với con thứ. Con cái đâu hiểu nỗi khổ ấy, hắn thông cảm nhưng bất an nghi mình chẳng phải con đẻ. Hoàng Kim quyết định xét nghiệm gen. Hồi đó hắn nhận kết quả mãn ý, cha mẹ có coi hắn như bóng ma quá khứ, ít nhất hắn là con ruột, người em chấp nhận làm cái bóng của anh để xoa dịu nỗi đau cho cha mẹ. Nỗi sợ năm xưa thành sự thật, Hoàng Kim chưa thể chấp nhận:
- Sao JK lại không biết con không phải con ruột? - Hoàng Kim tìm mọi cách phủ nhận - JK theo dõi gia đình ta, lão sai người vào tận nhà lấy tóc con để xét nghiệm.
Ba mươi năm JK “nỗ lực” từng ngày từng giờ theo sát gia đình kẻ thù. Chuyện trộm tóc là lời phản bác thuyết phục nhất. Thanh Hằng lo lắng Hoàng Kim biết sự thật, con trai bỏ nhà ra đi, người mẹ thề với lòng chôn giấu quá khứ vĩnh viễn. Nay sợ hãi con cháu tự sát, Hoàng Kim có hiểu lầm mẹ coi hắn như bóng hình con trai xấu số, thậm chí đứa con yêu thương từ mặt mẹ nó, bà buộc phải cào xé vết thương lòng để ngăn bất hạnh nối tiếp bất hạnh. Bà chấp nhận chịu oán trách cho con cháu bình an. Tất cả có day dứt, thời gian chữa lành mọi vết thương. Lựa chọn duy nhất trong nghiệp chướng này. Bà kể chuyện xưa cũ, nước mắt nghẹn đắng chẹn từng lời nói:
- Cuộc sống khổ cực, nợ nần chồng chất, cha mẹ biệt xứ trốn nợ. Cả nhà sống chui lủi trong rừng, nó sốt rét qua đời lúc bốn tuổi. Cha mẹ chôn anh con nơi rừng thiêng nước độc. Hồi đó phụ nữ bản địa địu con trai ba tuổi vào rừng hái măng, xui rủi bị rắn độc cắn. Cô ấy nói chồng mình chết từ lâu nên xin cha mẹ nhận đứa bé làm con. Cha mẹ nhận lời, cô ấy mới yên lòng nhắm mắt!
Thanh Hằng muốn thay bi kịch bằng câu chuyện khác, bà lo khó che đậy bí mật cả đời, nhỡ Hoàng Kim biết sẽ không tha thứ. Người mẹ trìu mến ngắm con, ánh mắt dịu dàng nhưng chẳng thể khỏa lấp u buồn.
- Lạc trong rừng lại mất con, cha mẹ sống tháng ngày địa ngục. Không có con, cha mẹ chết theo anh trai con. Một tháng sau có nhóm người bản địa vào rừng cứu thoát cha mẹ. Anh trai con chết, mẹ cắt tóc làm kỷ niệm. Con muốn xét nghiệm gen, mẹ đánh tráo tóc hai đứa vì sợ con biết thân thế sẽ bỏ mẹ. JK trộm túi gấm cất tóc anh con.
Bà chìa sợi tóc trong tay:
- Đây là tóc sơ sinh của Ngọc!
Người mẹ khóc nấc ôm con:
- Cha mất, mẹ đến cô nhi viện đưa chị con về nhà. Cô nhi viện bị hỏa hoạn cháy rụi. Mẹ tưởng nó chết, đêm qua mẹ mới biết nó may mắn thoát nạn, người ta chuyển nó đến cô nhi viện trong miền Nam.
Xưa nay chỉ có JK lừa lọc thiên hạ, đừng hòng ai qua mặt lão, niềm tự hào bị Thanh Hằng sỉ nhục. Máu điên sục sôi muốn nung cháy JK thành ngọn đuốc sống, lão gào thét đập phá mọi thứ. Nguôi ngoai nóng giận, JK nhận thức bốn người không phải ruột thịt, lão bớt lo mẹ con Ngọc tự sát. Chuyện tốt này ngăn lão quật vỡ màn hình theo dõi. Lão nghiến răng áp chế cơn cuồng loạn. JK tự nhủ tốt nhất Thanh Hằng đừng chọc tức lão nữa, dám trêu ngươi, lão sẽ hủy diệt tất cả.
Hoàng Kim quay cuồng với hiện thực tàn khốc. Thân phận con nuôi rửa tội loạn luân cho hắn. Sự thật cứu hắn rồi nghiệt ngã nhấn chìm vào hư vô. Hoàng Kim hoang mang tự hỏi mình là ai, cha mẹ ruột rốt cuộc tốt hay xấu. Tinh thần suy sụp gây tâm lý rối loạn, mọi điều hoang tưởng nhất về cha mẹ đẻ, hắn không dám tưởng tượng người thân mắc tội như mình. Ý nghĩ manh nha sỉ nhục đấng sinh thành, xúc phạm chính hắn liền bị dập tắt.
Hoàng Kim hoảng loạn kiếm tìm câu trả lời không có đáp án trong vô thức, hắn đang vất vưởng nơi không gian trắng xóa. Quá khứ đau thương, hiện tại thống khổ, tương lai mù mịt, ông trời coi số phận hắn như trò cười, cuộc đời hắn bị quỷ dữ sắp đặt điều khiển hơn con rối, tất cả coi hắn giống thằng hề thỏa sức trêu đùa. Người yêu thương hắn hết lòng, Hoàng Kim lung lay niềm tin bà không coi hắn là cái bóng con trai đã khuất.
Nghi ngờ tình mẫu tử là sai trái, khốn nỗi linh hồn quá khứ hiện hồn trước mắt. Hoàng Kim không xua tan nổi ảo giác còn bị hai bóng hình một lớn, một nhỏ vây lấy tâm trí. Hắn mờ mờ trông bóng lớn hiện thành thiếu phụ bưng mặt khóc, thanh âm nỉ non ai oán tựa mẹ xót thương con lúc sinh ly tử biệt. Hoàng Kim chưa thấy dung diện mẹ ruột, linh cảm cho hắn biết cái bóng là đấng sinh thành. Khóe mắt đỏ hoe dâng trào lệ nóng, hắn ngây dại với cảm xúc buồn tủi mừng vui. Hoàng Kim đang tự tưởng tượng, thâm tâm muốn lừa dối bản thân rằng người mẹ thân sinh dịu dàng ôm mình trong vòng tay ấm áp.
“Anh buồn lắm!”
Hoàng Kim hướng về bóng nhỏ. Người anh xấu số xứng đáng sống cùng gia đình hơn hắn, tạo hóa trêu ngươi bắt đứa con thơ dại vĩnh viễn rời xa cha mẹ. Hắn chịu mất mát quá khứ, hiện tại thống khổ giày vò, ít nhất cha mẹ yêu thương hắn, anh trai thành oan hồn dưới rừng sâu hoang lạnh. Hổ thẹn trót ngờ vực người thân khiến hắn không dám đối diện anh trai, giọng nói buồn thảm vang nơi thần trí mơ hồ:
“Anh lạnh và buồn lắm! Lạnh vì không có hơi ấm tình thân, buồn vì chỉ có một mình! - Bóng không có mắt, Hoàng Kim cảm nhận cái nhìn oán trách từ anh trai - Gia đình yêu thương em, mẹ còn nhận mọi lỗi lầm về mình! - Bóng giận dữ gào lên - Em lại khiến người thân đau khổ còn nghi ngờ tình mẫu tử! Em báo hiếu mẹ bằng nước mắt như vậy sao?”
Cái bóng tránh ra để hắn thấy mình tàn nhẫn với người dưỡng dục. Thời điểm Hoàng Kim gặp người thân trong tâm tưởng, lòng mẹ quặn thắt vì con đau đớn đờ đẫn. Mẹ hoảng hồn trông con thẫn thờ ôm khoảng không, hoang mang con cười hoan hỷ, mẹ hốt hoảng xin con hồi tỉnh. Đáp lời mẹ chỉ