Chương này có cảnh nhạy cảm, người chưa trưởng thành cân nhắc trước khi đọc.
- Kính chào quý vị và các bạn cùng khán giả toàn quốc, tôi là Hoa Thủy Tiên, hôm nay vinh hạnh nhận lời mời đến chia vui với gia đình ngài JK, xin gửi lời chúc mừng ngài đoàn tụ người thân bằng ca khúc Đoàn viên!
Tất cả vỗ tay hoan nghênh diva quốc dân, Thủy Tiên chờ không khí yên tĩnh bèn cất tiếng hát:
Ba mươi năm trời mẹ ngóng chờ con
Cha đi muôn phương tìm con trở về
Dấu chân xiêu đổ chưa từng gục ngã
Mẹ đợi tin con mòn mỏi hao gầy!
Ngày nào cùng con sum vầy một nhà
Đùa vui quấy khóc vọng tiếng à ơi
Từng lời mẹ ru dịu dàng nhớ thương
Giờ đây lìa xa mỗi người một nơi!
Cha không một ngày từ bỏ tìm con
Ngày dài đêm thâu chưa từng chợp mắt
Mỗi phút mỗi giây cha bạc mái đầu
Mơ về quá khứ, mẹ khóc thương con!
Ba mươi năm trời con đợi con mong
Ngày ước đêm mơ đoàn tụ gia đình
Thổn thức gọi cha, than khóc nhớ mẹ
Mẹ ở nơi đâu, cha ở phương nào!
Cả cuộc đời cha tìm con miệt mài
Mẹ khóc cạn khô nước mắt xót xa
Cha đau xé lòng, mẹ thắt tâm can
Hồi đáp tin con chỉ là đớn đau!
Trời cao đất dày không phụ mẹ cha
Đưa đường dẫn lối người thân trùng phùng
Con cháu hân hoan đoàn viên mẹ hiền
Máu chảy về tim yên vui cha - mẹ!
Khán giả truyền hình nghe tiếng hát thầm lặng sâu lắng như tình cha, êm dịu ngọt ngào như nghĩa mẹ, kẻ vòng tay ôm vai mẹ, kẻ ngồi xích lại gần cha. Cha mẹ con cái lặng lẽ cảm nhận tình thân gia đình. Người ngoài cuộc bùi ngùi xúc động, gia đình chủ tịch thời trang lần lượt thể hiện lòng thành, vợ lim dim bờ mi, khóe môi vẽ vẻ ưng ý bài hát. Phu nhân chủ tịch dịu dàng ngắm con trai độc nhất gia tộc, đứa con bất tài lắm tật nhưng luôn là số một - không ai có thể so sánh trong mắt người sinh ra hắn. Quý tử thể hiện hâm mộ cuồng nhiệt diva, sau đó trầm tư nghiêm trang ngưỡng mộ gia đình quốc dân, dung mạo soái ca rạng ngời tỏa sáng cùng ánh mắt đẹp hơn sao sa, say đắm ngắm nhìn hình bóng công chúa danh giá nhất đêm nay.
Cha hắn vỗ nhẹ tay tán thưởng ca từ mang ý nghĩa sâu sắc, ngài chủ tịch luôn hướng lên sân khấu không chớp phát nào, nhưng nhếch môi cười thằng con si tình, nó vô số lần dọa sống dọa chết, dọa bỏ nhà đi bụi bắt cha mẹ cầu hôn người nó yêu đến chết. Lần đầu kẻ làm cha chửi thằng con ngu xuẩn, đường quang đếch đi đâm quàng bụi rậm đòi cưới đứa con gái nghèo khổ rách nát. Bà vợ tuy chiều con nhưng không đồng tình kẻ thừa kế tập đoàn lấy đũa lệch. Lần sau, hắn giở thói cậu ấm ngậm thìa vàng ăn bát bạc liếm mâm son, bà vợ thương con năn nỉ xin chồng chiều ý thằng bé, ông ta cứng rắn tuyên bố:
“Mẹ con mày muốn cưới con nghèo mạt rệp dưới đáy xã hội ấy, cả mẹ lẫn con cút khỏi nhà tao, tao sẽ gạch tên chúng mày khỏi gia tộc!”
Lần này chẳng đợi hắn lên tiếng cầu xin, kẻ làm cha mừng ra mặt, chưa hỏi cưới đã coi kẻ bị mình khinh rẻ là con dâu tương lai. Ngài chủ tịch nóng lòng mong bài hát ủy mị nhanh hết, đám khách mời nhao nhao cổ vũ, nàng tiên chưa hát xong, cả lũ yêu cầu ca thêm bài nữa. Bầy đàn chỉ khoái nghe nhạc trên giường chớ đếch hiểu gì về nghệ thuật, cơ mà e bị mỉa đàn gẩy tai trâu, chưa kể nỗi lo mất thể diện chẳng bằng sợ hãi mếch lòng JK, ông trùm truyền thông sẽ vùi dập danh vọng hào nhoáng, trâu bò đành ngưng bặt cười đùa, tỏ vẻ trầm mặc cảm nhận tuyệt phẩm.
Có kẻ vô học ắt có người tri thức, lọt thỏm dưới đám bóng bẩy bên ngoài, rỗng tuếch bên trong là những tín đồ âm nhạc, họ không cuồng nhiệt cổ vũ cũng chẳng làm bộ nhắm mắt thưởng thức nghệ thuật, tất cả tập trung tinh - ý - thần cảm thụ giai điệu trầm bổng du dương. Đối với kẻ sống bằng âm nhạc, tiếng hát ấy không chỉ tha thiết gọi cha, thổn thức nhớ mẹ mà còn khơi gợi nỗi niềm trong tâm mỗi người. Lúc lên bổng thánh thót gõ cửa trái tim tuổi thanh xuân, khi xuống trầm như tri kỷ tâm sự với người cô đơn lẻ bóng, tiếng hát da diết trỗi dậy nỗi nhớ quê nhà cho kẻ tha hương. Tín đồ trầm tư lắng nghe để thả hồn vào thế giới mộng mơ của riêng mình. Tiếng tung hô náo động phá tan giấc mộng hoàn mỹ, người hâm mộ lắc đầu ngao ngán đám tự nhận fan chân chính mười năm.
Kẻ ngự trị đỉnh cao danh vọng lạc lõng chốn thật - giả nấp phía sau mặt nạ da người. Mọi lúc mọi nơi ở mọi hoàn cảnh, vì sao cô đơn cháy hết mình với nghệ thuật, tâm trí nàng chẳng tồn tại màn tung hô ngôi sao sáng nhất dải ngân hà, diva dành trọn vẹn cảm xúc buồn - khổ - nhớ - thương rồi vỡ òa niềm vui bất tận vào tiếng hát lời ca ước nguyện kẻ ly biệt con - người vắng bóng cha không xa nhau nữa. Hễ giọng hát truyền cảm ngưỡng vọng người cha “mòn chân mỏi gối” tìm con, gượng ép thô ráp “phác họa” nguệch ngoạc tình cảm “sâu đậm” lên sắc mặt con cháu, các nàng bình thản mỉm chi, nụ cười hàm tiếu âm thầm tẩy xóa nét vẽ xấu xí, lẳng lặng chỉnh sửa thành hoa văn đẹp hoàn hảo như một bức danh họa.
Ca từ vang tiếng à ơi như lời ru của mẹ, nhẹ nhàng sâu lắng gợi nhớ giây phút đoàn viên mẹ, ác mộng đoàn tụ người cha quỷ dữ giết chết hạnh phúc ấy. Hỷ - nộ - ái - ố chia cắt bức tranh thành hai nửa buồn vui, vết chân chim hằn sâu nỗi nhớ niềm vui trùng phùng mẹ hiền. Nước mắt nghẹn đắng hoen nhòe khóe my, lệ nóng rực lửa thiêu cháy dung diện đỏ sẫm màu máu, tất cả dằn lòng chấp nhận sự thật tàn khốc, căm hận vẫn gột sạch tình thân che đậy vết ố trên bức tranh gia đình, vạn người lại si mê danh họa không còn vô khuyết đó. Đám dưng nước lã xa lạ với mẹ con nàng, nhưng thân quen hào quang tỏa sáng gia đình quốc dân, kẻ xuýt xoa, người cảm thán:
“Đúng là con hiền cháu thảo, đẹp người đẹp nết!”
“Ước gì tôi cũng có người thân hiền dịu nết na thế này!”
“Diva huyền thoại với âm nhạc đỉnh cao tôn vinh hậu duệ cao quý của gia đình quốc dân! Một đêm perfect!”
Cách khá xa gia đình JK có một nhóm trông như quý ông phương Tây thời cận đại, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, toàn thân tỏa nước hoa nức mũi. Họ không diện đồ hiệu đắt tiền, kẻ đeo kính mát màu nâu sẫm, kẻ trang trí cổ tay bằng đồng hồ cơ học đầu thế kỷ trước, cá biệt có kẻ chẳng mang thứ gì ngoài trang phục tươm tất lịch sự. Một gã trung niên ra dáng ông chủ lớn nhấp ngụm rượu rồi thở lời khen tặng:
- Anh Đào cũng xinh xắn dễ thương, hiền lành đáng yêu không kém!
Lão hói đeo cặp kính tròn nhỏ gắn dây chống rơi, đứng lâu mỏi chân bèn ngả thân xác đồ sộ toàn thịt với mỡ ra ghế bành, nghiêng đầu vào tay đương gác lên thành ghế, lia cặp mắt lươn ti hí ngắm cô gái tóc vàng đang ngồi kế bên Ngọc:
- Chuyện, cha cô ấy là người King quốc, mẹ người Thiên Trúc quốc, bà nội người Lục My quốc, bà ngoại gốc vùng Roman, toàn xứ sở lừng danh lắm soái ca mỹ nữ, hàng năm lên ngôi hoa hậu, hoa vương, không chiếm vương miện cũng đứng đầu một trong ba vị trí cao nhất!
Lão ta dứt lời phát hiện Anh Đào cúi người đi qua mẹ con Ngọc, tiến về hậu viện khách