Tối ngày 30 tháng 11
Phố xá về đêm nhộn nhịp tiếng cười đùa của khách bộ hành, dòng người đông đảo tấp nập đi ngược về xuôi trên mọi nẻo đường, đủ loại hàng bày bán la liệt, đám chủ quán nhiệt tình đon đả chào mời khách; nhạc xập xình náo động tăng hưng phấn cho bọn thích đú quẩy tưng bừng. Thành phố này ngày xưa thế nào, bây giờ vẫn thế: bất kể ngày đêm, bất chấp giờ giấc, mọi người cùng mọi nhà hối hả sống gấp như thể hôm nay không xõa hết tầm, ngày mai tận thế hối chẳng kịp.
Đời vẫn có ngoại lệ, tách biệt với đồng loại là kẻ “cô độc” tránh xa “ánh sáng” mà lần mò trong “bóng tối”. Ánh sáng rực rỡ sắc màu, âm thanh sôi động hay mọi trò giải trí ngoài kia đều vô vị, rình mò kẻ được mình “quan tâm”, cuộc sống mới không còn tẻ nhạt với hắn. Sở thích coi là tao nhã từ lâu thành mặc định, một tuần nay hắn luôn chơi trò đuổi hình nhưng chưa dám bắt bóng. Một tuần trước, vệ binh luôn kè kè cái bóng bị hắn bám riết, hắn đếch thể tận hưởng thú vui.
Bảy ngày qua, bóng không bị ai quấy nhiễu tổn hại, vệ binh xác định an toàn bèn để bóng đi - về một mình. He he, yên tâm quá sớm rồi con kỳ đà cản mũi, nhờ thế ta mới có thể tiếp cận con mồi ngon từ thịt, ngọt từ xương. Tên theo đuôi âm thầm phóng moto phía sau taxi. Đường chính đến ký túc xá bị công trường xây dựng cản trở, oto phải vòng qua chỗ khác, lối đi chật chội, xe không thể chạy tiếp, tài xế ái ngại nom nơi vắng tanh vắng ngắt, tối hơn hũ nút:
- Chốn này nguy hiểm lắm, con gái như cô nhỡ đụng bọn du đãng, tôi e... - Tài xế ngập ngừng giây lát rồi đề nghị - Tôi đưa cô về bệnh viện nhé?
Cô gái bồn chồn lo lắng, nàng đâu muốn rời xa bệnh viện là nơi mình luôn hướng về, tình cảm của nàng đang ở đó. Cái tình ấy là “hy vọng” cả đời nàng. Nhưng cuộc sống không chỉ có tình cảm hay hy vọng, nàng còn phải trân trọng gìn giữ “niềm tin” là tình thân gia đình. Từ bé đến lớn, tình thân chia nửa buồn vui, “người vui” gò nàng vào lễ nghi cho gia tộc tự hào, ép vào khuôn phép để không hổ danh là người Thái Dương quốc; “kẻ buồn” quyết phá bỏ gông xiềng “danh giá”, đập tan lồng giam “thể diện” để nàng bay đến chân trời tự do. “Kẻ buồn” còn khích lệ nàng cắt đứt sợi dây điều khiển như con rối theo ý “người vui”, ủng hộ nàng không biến thành bản sao của bất cứ ai, nàng là người duy nhất có quyền quyết định cuộc đời mình.
Nàng là con người, không phải cỗ máy vô tri rập khuôn theo mệnh lệnh.
Nàng sẽ không bao giờ sống tiếp cuộc đời của người khác.
Hễ tâm lý bất ổn, lời khuyên ấy từ “kẻ buồn” lại vang lên. Mỗi lần yếu đuối, giọng nói đó giúp nàng vực dậy tinh thần. Lần này nàng không “nghe” thấy thanh âm dịu dàng nhưng kiên quyết vọng về nữa. Mồ hôi lấm tấm vờn quanh sắc mặt hoang mang, nỗi sợ mất kỷ vật mà “kẻ buồn” trao tặng vùi lấp hết cảm giác, nàng chẳng còn biết gì nữa, chẳng thể cảm nhận lời khuyên luôn trấn an bao năm qua, chẳng nghe tài xế đang hỏi mình, chẳng thấy hắn khó hiểu ngó nàng qua gương chiếu hậu. Nỗi sợ khiến nàng như người mất phương hướng, hoảng loạn kiếm tìm nhưng không thể thấy con đường lâu nay mình vẫn đi.
Tình cảm là hy vọng, tình thân là niềm tin. Hy vọng chết, niềm tin không vực dậy nổi tinh thần. Niềm tin mất, hy vọng chẳng thể xoa dịu vết thương lòng. Mất niềm tin và hy vọng, nàng chỉ là cái xác vô hồn. Nàng thẫn thờ đờ đẫn khiến tài xế nhắc lại câu hỏi ba lần, nàng giật mình sực tỉnh, ngập ngừng trả lời:
- Bạn tôi nhắn tin bị cảm nặng, con bé cứ ốm đau lại nằm liệt giường, tôi là người thân duy nhất của nó nên phải về ký túc xá!
Tài xế chép miệng thở phù, chuyện này đâu liên quan đến hắn, nhưng lương tâm không cho phép để nàng một mình:
- Tôi đi cùng cô!
Khách ngó lên phía trước, con đường sâu hun hút nhấp nhoáng ánh đèn chập mạch nháng lên lại phụt tắt, không khí u ám khiến cô gái phát lạnh, bạn thân đau ốm, bản thân bất ổn về tâm lý, lòng nóng hơn lửa đốt thúc giục nàng phải về. Cô gái gật đầu đồng ý:
- Cảm ơn anh, tôi sẽ trả thêm tiền!
Nàng quẹt thẻ thanh toán và cùng tài xế về ký túc xá. Hai người cẩn trọng nhưng đi thật nhanh qua đường. Mồi ngon lọt tầm ngắm, đám nghiện hút vật vờ đứng gãi cổ ngáp vặt liền xồ ra chặn lối, vây quanh bò lạc, một tên ve vuốt râu cười hềnh hệch:
- Chậc, vã từ sáng tới giờ. - Tên nghiện vê vê tay - Xin vài tờ!
Tên khác hềnh hệch cười:
- Mày vã thuốc! Tao vã gái! Con hàng ngon phết!
Hắn vươn tay chộp ngực cô gái, nàng hốt hoảng lách tránh, tài xế đứng chắn trước nàng rồi rút tiền đưa cho chúng. Lũ nghiện chê ít nhưng đếch đòi thêm mà giở trò trấn lột:
- Mẹ kiếp mày, giỡn mặt với bố à?
- Mày cho ít thế này đếch đủ gãi ngứa sâu bọ trong người bố!
Cả lũ lao vào hành hung. Tài xế mất can đảm làm anh hùng, dây dưa với lũ nghiện, hắn sẽ bầm dập, nguy cơ bị dính căn bệnh thế kỷ dưới kim tiêm rỉ máu, kẻ có lương tâm dốc hết sức vùng vẫy chạy thoát, bỏ mặc cô gái trơ trọi một mình giữa bầy ma cô. Nàng chống trả quyết liệt, chúng chĩa kim dồn con mồi vào một góc, sợ hãi ép nàng hét lên kêu cứu. Tiếng la thất thanh liền gọi anh hùng tới cứu mỹ nhân, gã hùng dũng vác gậy chạy rầm rầm, bất chấp đối thủ đông hơn, bất chấp luôn mũi kim chết chóc, gã khua vũ khí đập tới tấp:
- Đám khốn kiếp, tránh xa cô ấy ra!
Lũ nghiện né đòn nhưng bao vây con mồi, cợt nhả cô gái, khinh bỉ anh hùng rơm:
- Mày tưởng có vũ khí là ngon à? Bố lại sợ mày quá cơ!
- Đời lắm thằng ảo tưởng sức mạnh!
- Giết nó luôn đi!
- Hoạn thằng sĩ gái đó đê anh em!
Người hùng che chắn cho mỹ nhân:
- Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em! - Gã hiên ngang cảnh báo - Thằng nào dám làm càn, tao đập chết thằng đó!
Cả lũ cười hô hố nhào vô một lượt, người hùng vung gậy liên hoàn đánh bật từng tên, kẻ bị đập văng kim tiêm xuống cống, kẻ bị phang ngang hông, kẻ bị vụt bay vào tường. Anh hùng oai phong lẫm liệt khiến du đãng sợ chết khiếp, kéo nhau bỏ chạy trối chết.
- Bố nhớ mặt mày rồi, thằng chó!
- Đụng phải thứ dữ rồi!
- Má, nó biết võ công!
Lũ nghiện chạy mất tăm, người hùng quẳng gậy vồn vã quay lại hỏi mỹ nhân:
- Hanna, em có sao không?
Hanna lắc đầu cảm ơn rồi bỏ đi, người hùng liền ôm vào lòng, vuốt tóc nói mà như sắp khóc:
- Cảm ơn em vì bình an vô sự, nếu em bị tổn hại, anh...
Hanna không đợi nói hết, nàng bình thản đẩy gã:
- Bạn tôi đang ốm, tôi phải về!
Người hùng liều mạng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lại thờ ơ lạnh nhạt, đếch thèm tạm biệt một câu, lo lắng biến thành cay cú, cay cú giật tung “áo choàng” mà người hùng vừa oai phong “khoác” lên, vị cứu tinh đuổi theo, bóp chặt vai nàng:
- Anh hy sinh tất cả vì em, liều mạng cứu em, không lẽ còn chưa đủ thể hiện thành ý hay sao?
Hanna từ tốn nhẹ nhàng với kẻ đang bị kích động:
- Tôi từng nói với anh, chúng ta không thể nảy sinh tình cảm nào ngoài tình bạn!
Gã gào lên như điên:
- Tình bạn, tình bạn, tình bạn, lúc nào cũng tình bạn, người hy sinh tất cả vì em, em chỉ coi là bạn. Kẻ chưa từng làm bất kỳ điều gì cho em, hắn còn chẳng biết em là ai, em lại ngày nhớ đêm mong, tận tình chăm sóc cái xác nằm thoi thóp chờ chết mỗi ngày đó! - Gã cười “cay đắng” quẳng rẻ mạt vào người mình quan tâm - Rốt cuộc em cũng chỉ là kẻ hám danh bạn gái ngôi sao như bao đứa rụng trứng khác! Tỉnh mộng đi, hắn là tên sát gái khét tiếng, vô số gái đẹp nguyện quỳ dưới háng hắn. Đếch biết hắn chơi bao nhiêu con điếm rồi, em có xin chết vì hắn, hắn cũng chỉ coi em là gái qua đường thôi!
Hanna uất đến tròng trắng đỏ đậm màu máu, nàng không hề khóc nhưng lệ nóng vẫn xông cháy ánh mắt rực lửa phẫn nộ, cô gái luôn hòa nhã đánh mất thần thái thản nhiên, nàng lập tức phá bỏ gông xiềng lễ giáo, người con