Đơn Liêu giận dữ gõ búa, hỏi: "Người đang đứng trên quan đường là con trai của ngươi sao?"“Không phải, không phải, đó không phải là con trai ta, ta không muốn kiện, ta không muốn kiện." Lão Thái bà liên tục xua tay, lúc đầu còn nghe rõ bà nói gì, lúc sau bà lại nói tiếng lóng địa phương, ngay cả tiểu lại phiên dịch cũng nghe không rõ bà đang lẩm bẩm cái gì.Những lời như vậy theo lý thuyết thì tương đối có lợi cho Thái Thuấn Hành, nhưng trạng sư đi cùng hắn ta lại âm thầm nhíu mày, nếu lí do chồng chất như vậy, sẽ không thể gạt được Đơn Liêu, ngược lại còn tự chuốc họa vào thân, phủ Tương Mục Bá rốt cục đang xảy ra chuyện gì đây, đã có sơ hở trong bằng chứng ngoại phạm của Thái Thuấn Hành từ nhà trọ, hiện tại lão Thái bà lại cãi lại, ải này muốn quá cũng khó.Trạng sư âm thầm oán giận phủ Tương Mục Bá làm việc không có đầu óc, Đơn Liêu đã nắm được sơ hở bắt đầu ép lão Thái bà.Lão Thái bà là một tiểu dân bình thường, vừa không có kiến thức, lại không có can đảm, nói năng lộn xộn, để cho Đan Liêu dẫn dắt đem nói ra hết sự thật, cuối cùng hỏi bà một câu: "Thái Thuấn Hành là con trai bà sao?”Lão Thái bà vẫn trước sau mâu thuẫn vội vàng xua tay nói: "Không phải, không phải.”Kẻ ngốc cũng nhìn ra được, là bà bị người khác xúi giục, Đơn Liêu vì muốn có được chứng cứ, trực tiếp cho tiểu lại lấy máu xét nghiệm thân nhân, kết quả lão Thái bà và Thái Thuấn Hành quả nhiên là quan hệ mẹ con."Đại nhân, đệ tử mới tới chưa từng không đành lòng phụ mẫu, cũng không biết mẹ đệ tử làm sao, bà ấy là một người phụ nữ bình thường, từ khi sinh ra chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, bà ấy nhất thời bị dọa sợ, đệ tử..." Lúc mới thẩm vấn lão Thái bà, Thái Thuấn Hành không mở miệng, hiện tại lại muốn biện bạch.“Ngươi câm miệng đi!” Trạng sư kéo tay áo Thái Thuấn Hành, oán thầm: Mình thi nhiều năm vẫn chỉ là một cử nhân, sao một tiểu tử bất tài như này lại được tung hô, văn võ bá quan trọng triều đều mù hết sao? Quả nhiên, phàm là thiên tài luôn bị đánh giá thấp!Đơn Liêu cũng nhìn không nổi sự ngu xuẩn của Thái Thuấn Hành, đúng lúc sai dịch được phái đi lấy chứng cứ trở về, Đơn Liêu nhanh chóng hiểu rõ vụ việc.“Chưởng quầy nhà trọ, ngươi nói ngày đó Thái Thuấn Hành không ở trong nhà trọ, vậy tại sao lại có thực khách làm chứng lúc ấy Thái Thuấn Hành có mặt ở đấy?” Đơn Liêu truyền đạt rằng những người sống cùng trọ với Đơn Liêu là những người đã thi rớt khoa cử, và đương nhiên gia đình cũng không phải nhà phú hào gì, chỉ là người đọc sách bình thường.
Nhân chứng giải thích đơn giản về tình hình xung đột hôm đó, cũng nói: "Ngày đó ở đấy không chỉ có một mình đệ tử, khoa thi mùa xuân đã kết thúc, rất nhiều người đều cùng khăn gói trở về quê hương, những người ở lại đều là những người nhà gần kinh thành, chỉ có đệ tử bệnh mất mấy ngày, phải hoãn chưa về được, không ngờ, còn có cơ duyên trả lại sự trong sạch cho người phụ nữ vô tội này.”Những người nhà gần kinh thành, so với người ở địa phương cũng biết nhiều hơn một chút, nên họ không muốn dính vào nhiều chuyện kiện tụng, bởi vậy lúc sai dịch đi lấy chứng cứ, chỉ có người thi rớt này đến làm nhân chứng.Sai dịch tìm được bộ trang sức đính đá quý mới mua có của nữ nhi trong nhà chưởng quầy, giá trị không nhỏ.
Chưởng quầy lúc này mới thú nhận là có người nọ cho hắn bạc để hắn làm giả chứng cứ, nhưng người nọ là ai hắn cũng không biết: "Tiểu nhân bị đánh ngất xỉu bịt mắt, mang đến một nơi xa lạ, người nọ cho tiểu nhân bạc để tiểu nhân làm chứng, còn nói nếu dám nói lung tung, liền khiến cả nhà tiểu nhân già trẻ chết không toàn thây.
Đại nhân anh minh, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ!”Tình thế của Thái Thuấn Hành càng ngày càng bất lợi, Đơn Liêu lại thẩm vấn những người ở trọ cùng Thái Thuấn Hành, lại hỏi qua vụ án của Phạm thị, rồi tuyên bố rời khỏi quan đường, ngày mai tái thẩm vấn.Tình tiết vụ án vốn ban đầu rõ ràng như thế, không có gì đáng ngờ, điều gây tranh cãi là mức phạt được cân nhắc như thế nào, nghe nói bệ hạ cũng để mắt tới vụ án này, hơn nữa những mánh khóe trong phát hiện trong quá trình xét xử, một mình Thái Thuấn Hành không thể làm ra hết được.
Đơn Liêu tuy căm thù cái ác, nhưng có khả năng đảm đương trọng trách của Đại Lý tự khanh thì cũng không phải kẻ ngốc, ngay tại đó lấy lý do sắc trời đã tối rời quan đường, lập tức viết tấu chương, thăm dò ý tứ bệ hạ.Vương Sóc giơ tấu chương trong tay lên, cười nói: "Tương Mục Bá này không phải là bị người ta lừa gạt chứ?"“Không phải." Đồ Cảnh cầm mảnh giấy ám vệ đưa tới, nói: "Thủ đoạn sơ hở như vậy, rõ ràng là muốn kéo phủ Tương Mục Bá xuống nước, người trong bá phủ đúng là toàn những kẻ ngốc, nàng nhìn xem, cứ hấp tấp để cho người giẫm đạp.”Vương Sóc vừa nhận lấy vừa nhìn, quả nhiên phái người đi uy hiếp chưởng quầy nhà trọ, xúi giục lão Thái bà đều là ca ca ruột của thứ nữ Tương Mục Bá chuẩn bị gả cho Thái Thuấn Hành, thân là thứ tử, từ nhỏ được nuôi dưỡng đến ngu ngơ, ngu xuẩn đến mức kế hoạch nhiều sơ hở như vậy cũng tiến hành, bị người ta lợi dụng mà cũng không biết.”"Ai đã làm điều đó?" Vương Sóc tò mò nói."Thiếu khanh Quang Lộc tự Chu Như Tùng." Đồ Cảnh cười nhạt một tiếng, đưa tư liệu của Chu Như Tùng cho Vương Sóc.“Chu Như Tùng và Tương Mục Bá đều là thiếu khanh, Chu Như Tùng muốn làm chính khanh đến điên rồi ư?" Vương Sóc cảm thán nói, tất cả chỉ vì một vị trí Quang Lộc tự khanh, có đáng không?"Muốn leo lên trên cũng không có gì, ai mà không muốn mình có địa vị cao, nhưng ở thời điểm nhạy cảm này, làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, thật khiến người ta khó chịu.
Được rồi, nếu Chu Như Tùng muốn như vậy, ta liền cho hắn ta cả đời ở chùa Quang Lộc.” Đồ Cảnh tức giận nói."Ngài cũng thật là, nếu đã hạ quyết tâm như vậy, theo thứ tự phẩm cấp, ta nghe nói con trai Chu Như Tùng có tài đức, con không chèn ép cha, ngài đây là muốn cho Chu gia cả hai đời đều không được thăng chức vị rồi." Vương Sóc cười nói, lại hỏi: "Còn Thái Thuấn Hành thì sao?”“Theo luật, nghiêm trị!” Bốn chữ nói ra từ trong miệng Đồ Cảnh, Vương Sóc liền biết Thái Thuấn Hành đời này coi như bỏ.“Vậy Phạm thị thì sao?”"Phán hòa ly." Đồ Cảnh ôn nhu nói: "Biết nàng không thể không giúp đỡ người chịu khổ, nàng cho dân phụ đó đến thôn trang làm chút đồ thêu thùa để trang trải cuộc sống là được rồi.”“Ai, không thể như vậy được? Ta để ý Phạm thị cũng không phải vì cái gì khác, nữ nhân đó chỉ muốn bảo vệ nhi tử thật tốt, vụ án này ồn ào huyên náo, nhưng cho tới bây giờ, có bao nhiêu người đã