"Học hành là điều tốt, điều tốt, không thể không học, không học." Phạm thị lắp bắp lặp đi lặp lại, không thể biểu đạt rõ ý nghĩ của mình rằng tri thức sẽ thay đổi vận mệnh, hay là học hành giúp con người ta khai sáng, chỉ có thể dùng một chữ "tốt" để hình dung lợi ích của việc học tập."Thái Thuấn Hành chiếm đoạt công danh, buộc phải quay về quê nhà, nhi tử lại do ngươi toàn quyền nuôi dưỡng, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, ngươi có hiểu được đạo lý trong việc này không?" Thái hậu lại hỏi."Đây là...!đều là ẩn điển của Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương, thần vô cùng cảm kích!" Phạm thị lại muốn quỳ xuống dập đầu.Thái hậu mỉm cười, biết Phạm thị không rõ, vụ án này của Thái Thuấn Hành, hoàn toàn có thể trở thành một điển hình.
Trong quá trình xét xử vụ án, pháp luật hình sự hiện nay có luật pháp, nhưng chưa thực sự răn đe, Phạm thị chính là một ví dụ tuyệt vời, ngày sau sẽ không còn nam nhân nào dám nhẫn tâm giết vợ giết con, lại còn yêu cầu con cái hiếu thuận.
Về mặt con cái thuộc về ai, từ trường hợp của Phạm thị, đã có luật lệ là nhi tử thuộc về nữ nhân, ngày sau đối với nữ nhân ở phương diện hòa ly, thủ tiết sẽ là một ích lợi lớn, không thể không thừa nhận, đứa con trai mình đứt ruột sinh ra, chắc chắn rất nhiều nữ nhân sẽ muốn phản kháng dành lại con nếu con phải theo cha, đây cũng chính là ý muốn của Thái hậu.Nhưng những điều này sẽ phải kèm theo một điều kiện tiên quyết - con trai Phạm thị phải không chịu thua kém mà chiến đấu hăng hái! Chỉ cần nghĩ đến một đứa con trai đi theo mẹ sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi, nhưng thành tựu đạt được sau này lại vượt trội hơn hẳn những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ bên cạnh, thậm chí là gia thế ưu việt, có được tấm gương sáng như vậy, đủ để cho các nữ nhân nhiệt huyết sôi trào.
Tuyệt vời nhất là Phạm thị chỉ là một thương nữ bình thường, là một nông phụ, nền tảng nông cạn, nhưng cũng vì tấm gương bình dân như vậy, mới có thể khích lệ người dân tốt hơn.Những thứ này đều là tính toán của Thái hậu, Phạm thị tuy không có tri thức, nhưng rất có giáo dưỡng, Thái hậu rất thích Phạm thị, ban cho mấy tấm gấm vóc, lại ban cho nhi tử Phạm thi bút mực giấy nghiên, một hộp sách mới, rồi mới lệnh cho Phạm thị lui ra.Chờ Phạm thị lui ra, Vương Sóc mới cười mở miệng nói: "Thái hậu thật sự rất thích Phạm thị này.""Sao mà ta không thích được chứ, một người mẹ rất kiên cường, khó nhất, hay nhất chính là Phạm thị không kiêng kị nhi tử học hành.
Nói thật ra, học tập là để khai thông đầu óc, nhưng nhìn những người học giả hiện nay đi, nếu không phải là khoe khoang học vấn, thì cũng là để che dấu lỗi lầm mình gây ra, khiến người ta chán ghét hai chữ học hành”.” Thái hậu châm biếm nói."Những vị làm mẫu thân đều luôn cố gắng để con mình được sống hạnh phúc thành tài, những vị mẫu thân này đều không biết chữ, không qua học hành, nhưng lại dạy dỗ ra toàn những trụ cột triều đình, xương sống quốc gia." Người mẹ là giáo viên đầu tiên và giỏi nhất của con cái, Phạm Thị thanh thản, Vương Sóc cũng vui vẻ."Trăm ngàn năm qua cũng chỉ có một Mạnh mẫu, một nhạc mẫu, nữ nhân đọc sách nhiều, kiến thức dù sao cũng phải rộng rãi một chút, cũng không thể lấy thiên khái toàn bộ." Thái hậu nói.
*Ý ở đây là nói nữ nhân cũng không thua kém ai"Vẫn là Thái hậu nhìn xa trông rộng, là ta tầm nhìn hạn hẹp." Vương Sóc cúi đầu mỉm cười, lại hỏi: "Vụ án của Phạm thị cứ như vậy kết thúc sao? Không giấu gì người, ta vẫn chưa nói chuyện ta để cho Diệp Bản Lễ làm Đơn Liêu hiểu nhầm, vì nếu không nhân cơ hội này sửa lại luật pháp, chẳng phải sẽ rất lãng phí sao.”"Ngươi muốn thay đổi điều gì?" Thái hậu giữ kín như bưng."Tất nhiên là luật lệ thê cáo phu sẽ phải phạt ba mươi trượng đầu tiên, nữ nhân thường nhu nhược, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, sao có thể dễ dàng cáo quan.
Những nữ nhân đã có chồng chỉ quanh quẩn trong nhà, không biết nhiều về thế giới bên ngoài, ngộ nhỡ nam nhân đưa hai đồng bạc cho sai dịch ở nha môn, thì ba mươi trượng kia chẳng khác gì đánh chết người." Vương Sóc thật lòng cảm thấy luật pháp như vậy không hợpthời."Chuyện luật pháp, sẽ liên lụy đến nhiều người, không phải chuyện một lão bà như ta có thể nói được, ngươi cứ cùng bệ hạ thương nghị đôi điều trước." Thái hậu nói."Vâng, chờ bệ hạ có được ý kiến của bệ hạ, ta sẽ bẩm báo với người." Vương Sóc cười đáp lại.Hiện giờ trong điện ngoại trừ Thái hậu, Vương Sóc cùng mấy cung nhân tâm phúc thì không còn người khác, Thái hậu kéo tay Vương Sóc nói: "Ta ở thâm cung mấy chục năm, trải qua nhiều chuy, liền muốn dông dài hai câu, ngươi xem ta nói có hợp lý hay không, nếu ngươi thấy có lý, thì cứ nghe thử, nếu không hợp tâm ý của ngươi, cứ coi như ta nhiều chuyện."“Người đã có mấy chục năm kinh nghiệm, lời nói của người chẳng khác gì chuẩn mực, sao có thể không hợp lí được." Vương Sóc vội vàng cắt ngang, chân thành tin tưởng tâm ý của Thái hậu.Thái hậu cười khẽ, nói: "Ngươi nói ngươi chưa nói với bệ hạ chuyện lừa gạt Đơn Liêu, chuyện này không tốt, ngươi và bệ hạ là phu thê, vả lại làm cũng không phải chuyện mưu đồ tư lợi gì, ngươi nên thẳng thắn nói với bệ hạ mới đúng.
Vợ chồng kiêng kỵ nhất là lừa dối che giấu.“Chuyện này...!cũng chính là chuyện ta muốn nói với bệ hạ nhất, nhưng hiện giờ muốn mở miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hiện giờ người nói như vậy, ta chờ trở về sẽ ngay lập tức cáo tội với bệ hạ.” Vương Sóc vẻ mặt xấu hổ, nhưng trong mắt vẫn lộ ra cảm kích cùng ái mộ Thái hậu, nếu không phải thật lòng nghĩ cho nàng, bà sao có thể nói những lời này."Trong lòng ngươi biết rõ là tốt rồi." Thái hậu vỗ nhẹ tay Vương Sóc, mỉm cười nhẹ.Chờ Vương Sóc hồi cung, ma ma bên người Thái hậu trêu chọc nói: "Thái hậu từ bi, còn quan tâm đến hòa thuận của phu thê đế hậu.”“Có qua có lại thôi, Hoàng hậu nguyện ý mỗi ngày đến trước mặt một người thất thế như ta nịnh nọt, ai gia cũng không thể không chỉ điểm nàng vài câu.
Có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu thì nàng cũng chẳng phải kẻ ngốc, lại có thể giúp bệ hạ dẹp loạn Ngũ vương, phụ tá bệ hạ lấy thân phận hoàng chất mà đăng cơ, tâm trí như thế bao nhiêu nam nhân cũng không thể so được, vậy mà nàng trước mặt ai gia trở thành một tiểu nữ tử ăn nói còn nhiều thiếu sót, cái gì cũng không hiểu? Tất cả là muốn giữ mặt mũi cho ai gia, làm cho ai gia vui vẻ mà thôi." Thái hậu tựa lưng vào ghế cảm thán, để ma ma dễ dùng sức, thoải mái xoa bóp cho bà."Hoàng hậu nương nương đúng là có năng lực, tuổi còn trẻ như vậy, biết nên đến thỉnh giáo Thái hậu, đúng là khôn khéo." Ma ma là tâm phúc của Thái hậu, nên