Sau thọ yến, Vương Sóc mang theo cánh tay bầm tím cùng thắt lưng đau nhức trở về, cũng may từ sau khi tập võ, bên cạnh nàng thường xuyên chuẩn bị thuốc mỡ, nen cũng không đến mức luống cuống tay chân.Phúc Tuệ công chúa càng mệt mỏi, bà vốn tâm tư buồn bực, lại bị kinh hãi, đầu đau như búa bổ.
Vương Thủ Trung còn ở bên cạnh liên tục lẩm bẩm, cố gắng thể hiện sự lo lắng cùng an ủi của mình."Câm miệng đi." Phúc Tuệ công chúa không kiên nhẫn nói.Vương Thủ Trung sắc mặt ngượng ngùng, ánh mắt ý bảo mấy hài tử đều ở đây, bọn họ vừa cùng nhau tham gia thọ yến của Dũng Vương phủ trở về."Phụ thân đừng tức giận, nương là mệt mỏi, không phải cố ý, người nhân từ, hay hiểu cho nương." Vương Sóc thấy bầu không khí gượng gạo, vội vàng giải vây.
Nàng ủng hộ bất kỳ quyết định nào của mẫu thân, nếu Phúc Tuệ công chúa không có ý hòa ly, vậy thì giúp vợ chồng bọn họ giải quyết mâu thuẫn, cùng nhau hòa thuận.
Vương Sóc nhìn ra lúc Phúc Tuệ công chúa nhìn nàng, trong mắt lóe lên sự hối hận, bằng không nàng cũng không quản.Vương Thủ Trung nghe được Vương Sóc lên tiếng, chân thành cười nói: "Đều là người một nhà, không cần khách khí làm gì, các con cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi.”Vương Sóc nhìn Vương Thủ Trung đột nhiên phấn chấn, không rõ nguyên nhân, nàng nói lời khách sáo, có cần phải cười chân thành như vậy không?Vương Thủ Trung đi trước một bước, Phúc Tuệ công chúa nói: "Hai vợ chồng các con về trước đi, hai đứa cháu của ta khẳng định mệt muốn chết rồi, Đằng nhi ngươi cùng Sóc nhi đi cùng đường, đưa muội muội con trở về đi.”Mọi người đều nghe Phúc Tuệ công chúa an bài, hành lễ cáo lui.
Vương Sóc vốn định hỏi thái độ kỳ quái của Vương Thủ Trung, nhưng nghĩ đến sau này còn nhiều thời gian, cũng thuận thế cáo lui.Vương Sóc trở về phòng, Chu Tước đã sớm chuẩn bị xong thuốc mỡ chờ nàng, xoa bóp một hồi, Vương Sóc đã cắn nát khăn tay trong miệng, lúc này thuốc mới có tác dụng.Thọ yến của Dũng Vương phủ xảy ra chuyện như vậy, làm sao còn tiếp tục được nữa, thậm chí ngay cả những người đến tặng lễ cũng không nhận, vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, chờ kết quả điều tra của cấm quân, Hình bộ.Về sau tra ra, là do dư nghiệt của Vĩnh Tường Hầu phủ gây ra, tên đó một là báo thù, hai là nếu báo thù không thành công, cũng muốn đem Dũng Vương phủ kéo xuống vũng lầy.Nghe Hoàng đế bệ hạ giận dữ, ban đầu Vĩnh Tường Hầu phủ tuy bị trừng phạt, nhưng cũng chỉ là đoạt tước tịch thu nhà cửa mà thôi, hiện giờ bệ hạ không lưu tình, tất cả nam nhi còn lại bị bắt giam, chuẩn bị lưu đày tây nam, còn nữ nhi toàn bộ đều đưa vào lầu xanh.
Xem ra, trước cửa lầu xanh lại có thêm mấy bãi máu tươi.Sự tình không ngoài dự đoán của Vương Sóc, Huyền Vũ sau đó bẩm báo chi tiết, nói: "Vĩnh Tường Hầu phủ gia giáo nghiêm khắc, nữ nhi nhà họ vốn thân thể không tốt, làm sao chịu được những quan binh như lang như hổ kia, nữ nhi bị kéo đến trước cửa lầu xanh, phần lớn đều đâm đầu vào tượng sư tử trước cửa, nói là chết cũng không vào cửa lầu xanh, sư tử đá trước cửa lầu xanh đều nhuộm đỏ hết rồi." Gia giáo nghiêm khắc, lại chỉ nghiêm với nữ nhi, nghiêm khắc cũng chỉ là trinh khiết, nam nhân lại ở tiền triều hãm hại hiền tài, kết bè kết đảng, Huyền Vũ nói lời này cũng không biết có phải châm chọc hay không."Thảm thiết như thế sao? Ai, các nam nhi chém giết, nữ nhi cũng chỉ vô tội chịu liên lụy." Vương Sóc cảm thán một câu, đương nhiên đây là do Vĩnh Tường Hầu phủ giáo dục nữ nhi an phận thủ thường, không biết sự tình bên ngoài.
Nếu là người làm điều phi pháp, Vương Sóc cũng sẽ không đồng tình."Chủ tử quá mềm lòng rồi, phú quý Hầu phủ các nữ nhi ấy hưởng thụ, Hầu phủ thất bại thì họ cũng phải chịu." Chu Tước nói."Thôi, chuẩn bị kinh sách cho ta, buổi tối ta sẽ chép lại." Vương Sóc phân phó."Người nha, thật sự có tấm lòng lương thiện." Huyền Vũ cũng cảm thán theo.Vương Sóc cười nhạo một tiếng, cái này cũng coi như tấm lòng lương thiện? Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chết, hung thủ giết người chép kinh thư, chỉ là khiến cho tâm mình an tính mà thôi.
Lúc Vương Sóc chép kinh chân thành chúc nữ nhi Vĩnh Tường Hầu phủ đầu thai tốt, không cần đại phú đại quý, ít nhất mỗi người đều có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, chỉ cần vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm, không bị liên lụy, không cần phải chịu sự bố thí và sai khiến của người khác."Vĩnh Tường Hầu phủ ngược lại là một nhà giữ gìn trinh tiết." Chu Tước cảm thán nói."Cũng chẳng phải giữ gìn trinh tiết gì, tuổi vị thành niên, mới mười tuổi, bị người thân liên tiếp tự sát dọa cho ngất xỉu, đã được đưa vào lầu xanh.
Thủ đoạn của lầu xanh rất nhiều, chỉ cần đi vào cánh cửa kia, sao còn giữ nổi trinh tiết.” Huyền Vũ thở dài nói.Vương Sóc cũng không quan tâm đến việc xử trí Vĩnh Tường Hầu phủ, chỉ cần tội nhân có tội là được rồi.Đợi đến khi Vĩnh Tường Hầu phủ nhận tội và đền tội, Vương Sóc mới đến Dũng Vương phủ thăm ông bà ngoại.Lúc Vương Sóc đến Dũng Vương phủ, Dũng Vương phi còn nằm liệt giường, tuổi tác của bà đã cao, thật sự không chịu nổi sự kinh hãi liên tiếp.
Không phải là bị thích khách dọa, thì cũng là bị tình huống nguy cấp của Dũng Vương phủ dọa sợ, nhà bọn họ mới vượt qua cửa ải khó khăn, đừng nói lại vào thiên lao.Vương Sóc ở trước giường hỏi han ân cần, hầu hạ hồi lâu mới đi ra, mợ, biểu tẩu, biểu tỷ muội ở trước giường đều tranh nhau muốn đưa nàng ra ngoài, Vương Sóc cười nói: "Vừa lúc, cùng đi thỉnh an ngoại tổ phụ thôi.”Như vậy mới coi như thoát khỏi đoàn người.Dũng Vương gia liên tiếp gặp phải bất hạnh, tổn hại tâm sức, suy nghĩ khổ tâm, tóc vốn hoa râm, hiện tại đã gần như trắng bệch.
Vương Sóc nhìn thấy trong lòng không dễ chịu, đỡ Dũng Vương gia nói: "Ngoại tổ phụ tóc hạc nhưng da mặt vẫn hồng hào, trường thọ phú quý.”"Đúng là đã bạc hết rồi, còn da mặt hồng hào thì..." Dũng Vương gia sờ sờ khuôn mặt mình, nói: "Sần sùi như vỏ quýt...","Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, người cứ như bây giờ cười đùa thường xuyên như vậy, sống thêm ba mươi năm nữa không thành vấn đề." Vương Sóc khoa trương cười nói."Ba mươi năm? Ba năm còn không biết có thể không, bao nhiêu chuyện như thế, ta làm sao có thể cười được." Dũng Vương gia thở dài, ý bảo đi về phía hoa viên, Vương Sóc phất tay cho hạ nhân đi theo cách xa một chút, tự mình đỡ Dũng Vương gia, chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong hoa viên."Ngoại tổ phụ có chuyện gì buồn lòng? Người cứ nói ra, xem Sóc Nhi có thể cùng người chia sẻ không?” Vương Sóc hỏi."Còn không phải là vì tước vị sao?" Dũng Vương gia thở dài nói: "Mấy ngày nay ta đã làm phiền ngươi nhiều rồi."“Đâu có chứ." Vương Sóc cười nói: "Con được nhận không biết bao nhiêu quà lễ, lại còn nhận được ưu đãi trước nay chưa từng có, trước kia không biết Sóc Nhi lại có thể được mọi người yêu thương như thế.”“Ha ha ha ~ bọn họ nghĩ không sai, chuyện tước vị này, đúng là ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi xem thử." Dũng Vương gia hỏi."Ngoại tổ phụ, trước khi nói tước vị, ngài nên thu hồi cái này