Hồng Liên Bảo Giám

Trận chiến đầu tiên (4)


trước sau

Chung quanh hai mươi chiếc xe ngựa có hơn một trămdong binh hộ vệ. Những dong binh này trang bị tán loạn, phẩm chất ngược lại không tệ. Mười kỵ binh trực tiếp xông lên, không đợi dong binh đối phương mở miệng quát hỏi, dứt khoát giương cung lắp tên và bắn mười mũi tên qua.

Những kị binh này không phải xạ thủ tới từ tiên cảnh, không có tài năng bắn hàng loạt, chỉ dùng phục hợp cung mà thôi, chỉ vì khoảng cách gần nên dùng phù tiễn bắn một lần, lực sát thương lại không nhỏ.

Hơn một trăm dong binh hoàn toàn không ngờ mười kỵ binh từ đằng xa tới gần mười lại dám động thủ, kết quả mười dong binh ăn mặc hoa lệ bị giết chết.

Đám dong binh còn lại hoảng sợ rút vũ khí ra cùng xông lên, mũi tên của đối phương thật đáng sợ, một mũi tên bắn tới, đồng bạn lão luyện bị bắn thủng một lỗ to trên người.

Đây là mũi tên ma pháp sao?

Mười kị binh thay đổi mũi tên thường, lại bắn thêm một lần, lần này có bốn dong binh chết đi. Sau đó mười kị binh thúc dục ưng thú bỏ chạy.

Dong binh cũng không dám cho bọn họ bắn tên, trong lần bắn thứ hai có một đám dong binh hộ vệ dựng tấm chắn hàng chợ phòng thủ mới giữ được tánh mạng, lúc này có năm mươi mấy dong binh cưỡi ngựa xông lên.

Không cần phù tiễn, muốn giết chết những dong binh toàn thân lân giáp ở đây là rất khó. Mười kị binh áp chế xúc động rút đao, cũng không muốn lãng phí phù tiễn, dứt khoát bỏ chạy ra xa xa.

Thủ lĩnh dong binh còn sống, nhìn thấy trên núi đồi xa xa lờ mờ có hơn trăm người đứng đó.

Hắn lập tức buông ý niệm truy kích trong đầu, quát lớn:

- Đi tới thành lũy.

Thương nhân lúc này hiểu rõ mọi chuyện, tranh thủ thời gian thúc giục thủ hạ ra sức đánh xe phóng thẳng vào thành lũy. Mười kị binh lập tức quay về, bọn họ bắn tên ở phía sau và lưu lại một xe hàng.

Phối hợp hơn một trăm bộ binh, kị binh đã đuổi mười chín chiếc xe ngựa vào thành lũy, những dong binh kia cũng theo vào, cánh cửa thành lũy lúc này đóng lại.

Một bộ binh tướng mạo hung ác được đề cửa ra, có người gắn kính bảo hộ lên, truyền tống một đoạn văn tự, văn tự dùng tiếng Đông Tần phát âm, bắt chước ngôn ngữ địa phương viết ra.

Bên sĩ tới trước thành lũy lớn tiếng chửi bậy, bảo đối phương dâng hàng hóa ra.

Kỵ binh đứng phía sau làm bộ dáng giặc cướp, bọn họ lôi xe ngựa lưu lại đi.

Trong thành lũy này chỉ có hai mươi người đóng lại, bọn họ lập tức lo lắng, trang bị đối phương cao cấp như thế căn bản không phải đạo tặc, có khả năng là nước láng giềng đến ngụy trang thành đạo tặc, có khả năng là tiết tấu phát động chiến tranh!

Đội trưởng thành lũy nói với thương nhân:

- Ngươi không nên gấp gáp, nơi này là yếu đạo, có sáu chỗ thành lũy, trong đó hai nơi có mục sư. Đối phương nhân số không nhiều, ta phóng ra kỳ hoa, từ đó dong binh chung quanh sẽ tới trợ trận..

Thương nhân nói:

- Tiểu nhân có thể tham gia chiến đấu không? Ta có hai mươi người.

- Tốt, bọn ngươi giữ vững vị trí đường hầm thoát nước, miễn cho địch nhân chơi xiếc.

Lúc này Ưng Dương nhìn vào trong mắt, nơi này cách thành Lưu Bạch xa nhất, đầu tiên phải tai họa nơi này, tiêu diệt sáu thành lũy nơi đây, ít nhất một phần ba thông đạo quặng mỏ sẽ bị mình cắt đứt, như vậy trong thành Lưu Bạch nhất định sẽ phái quân chính quy tới.

Dựa theo số lượng quân đóng tại thành Lưu Bạch sẽ phái ra ít nhất hai ngàn người.

Chỉ có hai ngàn người, chỉ cần chủ soái không có lợi hại, chính mình có thể ăn tươi chúng. Tiêu diệt hai ngàn người của đối phương sẽ làm đối phương chú ý, lại phái thêm nhiều quân đội xuất hiện đến tiêu diệt chính mình. Khi đó đại quân Đường Hà cũng tiếp cận nơi đây cắt đường lui của chúng, khi đó có thể chính thức suy yếu quân đội trong nội thành.

Ưng Dương cảm thấy thoả mãn, đối
phương quá khinh suất, đóng quân quá ít, sáu thành lũy, nơi này là nhỏ nhất mới hai mươi người, lớn nhất cũng không quá một trăm năm mươi người, bản thân thành lũy quy mô khong nhỏ, thành lũy này đóng quân năm trăm người cũng không có vấn đề.

Ưng Dương không biết, đối phương kiến tạo thành lũy bản thân có thể cho dong binh vào, quân chính quy hoàn toàn không cần phải phái nhiều như vậy. Thành Lưu Bạch mấy trăm năm không có gặp được chiến tranh, khu vực chung quanh thư giãn là bình thường.

Mà thành Lưu Bạch, bản thân có thần thuật đại trận bảo vệ thành thị, không có khả năng tao ngộ tập kích bất ngờ.

Cho nên Ưng Dương dùng xiếc dẫn xà xuất động là chính xác. Chỉ cần địch nhân đi ra, khuyết thiếu pháp sư tháp rậm rạp trợ giúp, nhân số không cao hơn năm ngàn, Ưng Dương hắn có nắm chắc hủy diệt chúng.

Nơi đóng quân trong thành lũy phóng ra kỳ hoa cầu cứu thành lũy chung quanh, căn bản không có tư thế tử thủ. Mà hơn một trăm bộ binh cũng chỉ ngăn chặn một mặt, những mặt khác có hai mươi kỵ binh du tẩu.

Cho đối phương cơ hội cầu viện, chỉ khi người trong thành lũy nhiều mới có thể vận dụng máy ném đá thụ yêu.

Ưng Dương học sát lục chi đạo từ Phó Thanh Sơn nhưng lãnh binh tác chiến lại học từ mạch suy nghĩ của Tô Kính. Thời điểm cần đầu nhập thì tuyệt bút đầu nhập, đó là mấu chốt giải quyết dứt khoát.

Thời điểm không cần lãng phí thì phải tính toán tỉ mỉ, nếu không sau mỗi lần chiến dịch cần tu dưỡng nửa năm, lúc nào mới có thể càn quét Tà Thần quốc độ?

Chín đại gia tộc, mười hai đạo cung không cần giống như minh quân, của cải của người ta dầy đến mức làm cho người hâm mộ ghen ghét đấy. Những thế lực này chưa từng bởi vì vấn đề tài chính mà dừng bước tiến.

Binh lực của người ta chia binh hai đường, một đường từ Lục Long tuyết sơn vượt qua cao nguyên đi công kích phía đông Tà Thần quốc độ, một bộ phận khác cưỡi thuyền đi tiến công vùng phía nam và phía tây của Tà Thần quốc độ.

Sau khi phân ra hơn nửa binh lực, hơn phân nửa tài nguyên vẫn có thể giết thẳng, chỉnh hợp tài nguyên các nước Nam Hải, mà người ta không dùng hết tài nguyên.

Thập Tứ Diệp Thảo cung cấp tình báo Lý gia là tương đối cao cấp, thậm chí vượt qua Đường Hà làm ra tình báo, kể cả Tô gia, hiện tại đã mua sắm đại lượng trang bị phù văn từ Mang Sơn Đạo phái.

Mang Sơn Đạo phái cũng phát đạt một hồi, thực lực lưu phái này gần với Đạo Cung, dùng giá phi thường hợp lý bán phù văn ra ngoài, có thể biến cuồng tín đồ thành cương thi, có thể nô dịch ma thú. Những phù văn có giá cả hợp lý tới trình độ nào? Cho dù là lúc hóa bình cũng có giá cả chuẩn xác đấy.

Mang Sơn Đạo phái dùng giá rẻ nhất bán phù văn và ôm lấy sinh ý này. Các đại gia tộc dùng phù văn của Mang Sơn Đạo phái nô dịch vô số cương thi đạo binh, triệu hoán ma thú. Cho nên mới có thể so sánh với tiến triển bên phía lục địa tiến công.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện