Chỉ cần có tiền, Mang Sơn Đạo phái có thể không phân ngươi là ai, có thể bán phù văn vô hạn.
Loại giá cả này lời ích nhưng số lượng khổng lồ. Vấn đề có lỗ cũng không nhiều lắm, dùng những phù văn này đánh hạ Tà Thần quốc độ, trong tối tăm sẽ có số mệnh tự nhiên gia trì vào Mang Sơn Đạo phái.
Mang Sơn Đạo phái có thể lấy được chỗ tốt vượt xa tổn thất.
So sánh ra, minh quân nghèo khổ, chỉ có thể dựa vào tài phú và lực lượng bản thân liều với đối phương. May mắn có hoàng đế tiến công tại thần giới suy yếu lực lượng tín đồ thế giới này, minh quân Tô Kính tổn thất ngược lại nhỏ đi rất nhiều.
Giảm bớt tổn thất này chỉ ở tiêu hao binh sĩ, số lượng binh sĩ chết tổn thương của minh quân là ít nhất nhưng tài phú minh quân hao tổn tuyệt đối là cao nhất.
Nhìn trang bị xa hoa trên người của những binh sĩ bình thường đi, một binh sĩ nhược tiểu nhất cũng có thể ngăn cản một thú nhân. Cứ nhìn hậu cần doanh cũng có thể xông trận giết địch là biết.
Ưng Dương học được cách chỉ huy chiến đấu dựa theo hoàn cảnh, rất nhiều chỗ phải dùng tiền, tính toán tỉ mỉ và phân biệt nên làm thế nào, đây cũng là đặc thù của tướng lãnh minh quân.
Lúc này người sáu thành lũy đều bị hấp dẫn tới, nhiều đội binh sĩ tiến vào khu vực Ưng Dương bố trí phòng ngự, lúc này đi vào thành lũy, tạm thời chiếm hết thành lũy phòng ngự bên trong.
Dù sao thời gian một ngày sẽ có thành Lưu Bạch phái quân tới trợ giúp, đối phương chỉ có mấy ngàn người, muốn vây điểm đánh viện binh? Loại thủ đoạn như vậy cũng là hàng thông thường tại thế giới này.
Trong nháy mắt thành lũy có hơn một ngàn người nên hơi chen chúc.
Ưng Dương đại hỉ, lúc này mới mệnh lệnh máy ném đá thụ yêu bắt đầu công kích, từng thạch đạn ném vào trong thành lũy và nổ lớn.
Binh sĩ trong tòa thành không ngờ địch nhân có vũ khí sát thương như thế. Máy ném đá thụ yêu đả kích chính xác, đầu người trong thành lũy bắt đầu giảm xuống thật lớn.
Người trong thành lập tức bắn pháo hoa cao tới mấy trăm trượng, pháo hoa nổ tung trên bầu trời và hóa thành một thập tự màu đỏ.
Ưng Dương nhìn pháo hoa kia, trong nội tâm vui mừng, rốt cục cầu viện sao?
Năng lực thông tin của đối phương không bằng Đông Tần đế quốc, loại pháo hoa này chỉ cho thấy có nguy hiểm nhưng không thể nói rõ sức chiến đấu bên địch là bao nhiêu.
Qua nửa ngày bên mình chỉ thể hiện ra có năm trăm người, trên thực tế bên mình có tới năm ngàn người.
Đối phương có thể sử dụng pháp hoa truyền tin cũng không có tin tức chính xác. Ưng Dương dứt dứt khoát khoát ném một mồi lửa vào thành lũy, sau đó bản thân dùng hỏa độn thuật xung phong giết vào.
Trong tay hắn cầm lông vũ thật lớn, những nơi đi qua đều có sinh mạng biến mất.
Tiêu diệt những người này dễ dàng, khó là nhằm vào viện quân của thành Lưu Bạch.
Ưng Dương nhanh chóng thanh lý xong địch nhân trong tòa thành, hắn chứa thi thể vào trong bao vải, tất cả đều là Ưng Dương tự mình làm, binh sĩ sẽ tránh đi. Hắn hiện tại cũng biết mình giết chóc sẽ giảm sĩ khí. Binh sĩ đúng là cần thắng lợi, cần giết chết địch nhân nhưng hành vi của mình là quá cực đoan tàn nhẫn.
Cất thi thể vào túi, lúc này có từng tấm da người bay ra, linh hồn đều bị thôn phệ sạch sẽ, cũng không có hi vọng phục sinh. Càng đáng sợ chính là năng lực cắn nuốt linh hồn nhưng không tiêu diệt, công việc cực khổ mới diễn ra sau đó.
Ưng Dương thanh lý tòa thành, bên trong sử dụng phù chú dùng một lần gia cố, cũng mai phục kỵ binh ở phía nam, bộ binh mai phục ở phía bắc, trong thành lũy cố trí vũ khí từ
xa.
Địa Long tiễn, liên hoàn trọng nỗ, tử mẫu ly hồn pháo và hai kích quang phù văn pháo.
Sau đó trên mặt đất chính là rương thứ nguyên chồng chất trên mặt dất, trong rương thứ nguyên chính là mũi tên.
Đường Hà ở hậu phương và kéo dài khoảng cách với tiên phong, hắn muốn bố trí một ít thành lũy ở hậu phương tránh đường lui bị chặt đứt. Đồng thời cũng phải đề phòng quân đội quốc gia khác.
Ưng Dương xử lý xong thành lũy liền liên hệ Đường Hà, Đường Hà tiến lên bình thường, còn cần tơời gian nửa ngày. Nghe được Ưng Dương báo cáo, Đường Hà không chút do dự cho binh sĩ gia tăng tốc độ tiến lên.
May mắn hiện tại bộ binh đều dùng chiến xa vận chuyển, nếu không hành quân vội vã như thế vô cùng tiêu hao thể lực.
Ưng Dương kỳ quái, quang minh tế tự trong thành Lưu Bạch không có khả năng trực tiếp ra khỏi thành, nói như vậy trừ phi có địch nhân vô cùng cường đại tấn công, bằng không thủ hạ Quang Minh thần sẽ không rời khỏi tâần điện.
Trừ tên kia, Ưng Dương không sợ địch nhân khác. Chính mình biểu hiện lực lượng cũng không cường đại, địch nhân cũng không có khả năng phái quá nhiều binh lực.
Đường Hà tiến lên vội vàng, hậu phương cũng bị hắn bố trí thật tốt.
Một giờ sau, từ hướng thành Lưu Bạch có một chi quân đội hai ngàn người xuất hiện, khí cầu trên bầu trời tiếp cận kẻ địch khoảng cách năm dặm để quan sát, Ưng Dương lập tức bảo khí cầu rút lui.
Sau đó khôi lỗi thần ưng của hắn bay lên không trung.
Khoảng cách năm dặm với thần ưng lại gần ngay trước mắt. Ưng Dương thông qua khôi lỗi giấy cũng nhìn thấy một chi kỵ binh chỉnh tề.
Chi kỵ binh hai ngàn người này ăn mặc áo giáp hoa lệ màu bạc, chiến mã cao ngang nhau giống như dùng thước đo từng con, toàn bộ có lớp lót bạc và phía trên có phù văn tạo thành phiến.
Trời ạ, Quang Minh thần hệ đúng là giàu có!
Nhìn thấy chi kỵ binh hai ngàn người đi tới, Ưng Dương đã biết rõ mình muốn thủ thắng khó khăn. Trong hai ngàn kỵ binh có năm mươi người xem như cường đại, ít nhất trong đó có tám lão binh, đánh đồng với năm mươi kỵ binh đối phương.
Kỵ binh cường đại nhất, Khuyển Thập Lang nhìn thấy không nhiều lắm, tất cả đều yếu hơn mình một đường.
Kỵ sĩ Quang Minh thần hệ đều có năng lực trị liệu, năng lực khôi phục, nếu đánh nhau thì đây là khúc xương khó gặm.
Hai khẩu kích quang phù văn pháo có thể công kích một lần ở khoảng cách năm dặm.
Chi...
Hai tấm chắn xuất hiện trước mặt kỵ binh mà không có dấu hiệu báo trước, nó ngăn cản hai đạo kích quang phù văn pháo. Có thể ngăn cản kích quang phù văn pháo cũng không kỳ quái, trọng thuẫn bình thường cũng có thể làm được.
Làm cho Ưng Dương ngạc nhiên là, bình thường đối mặt với pháp thuật cao cấp, kích quang phù văn pháo sẽ đắc thủ trong lần thứ nhất. Pháp thuật tự động phòng ngư đối với kích quang phù văn pháo mà nói luôn luôn vô dụng, chỉ có thể phòng lần thứ hai.