Tô Kính nghe người bên trong nói muốn giết người liền ôm một con ngựa đá ven đường ném vào tiệm quần áo. Ngựa đá khá nặng, cỡ ngàn cân. Ngựa đá mang theo tiếng rít bay hướng hoa sen sắt. Chợt hoa sen sắt xoay nhanh hơn, trong đài sen bắn ra mấy chục bóng đao. Ngựa đá phát ra tiếng nổ như sấm, chớp mắt bị cắt nát.
Đá vụn bắn tứ tung, có một nửa bay ra ngoài tiệm. Một thân binh Hầu phủ tiến lên một bước từ xa chộp thuẫn lớn trong tay binh sĩ Binh Mã Ti đập mạnh xuống đất. Thuẫn sắt cắm sâu vào một phần ba, đá vụn bị ngăn lại, thuẫn lồi lõm như sắp bị xuyên thủng.
Người Binh Mã Ti than khổ, đó là khí giới của họ, không phải tư nhân mà lĩnh trong khố phòng khi chấp hành nhiệm vụ. Lần này thì biết ăn nói sao đây? Khí giới không bị hỏng trong tay họ mà bị người ngoài cướp mất.
Tô Kính không ngờ hoa sen sắt có uy lực lớn mạnh như vậy, nhưng giây sau hắn hiểu ngay hoa sen sắt không thể di chuyển, không thì sức sát thương sánh bằng pháp khí phi kiếm, có thể cho người trốn trong nhà giết một đường máu trong quân đội.
Nhưng dựa vào thứ này giữ cửa cũng vô dụng, thật sự kinh động người hoang gia phái một luyện khí sĩ Kim Đan kỳ đến thì một bàn tay đập chết người trong này.
Tô Kính muốn cứu người nhưng không thể nói rõ ra, cứng rắn xông vào thì thân binh mạnh nhất của hắn mới có Trúc Cơ trung kỳ, không thể phá hoại hoa sen sắt.
Người thông minh mấy gặp đầu gỗ cũng bó tay.
Tô Kiến cười nói:
- Tam đệ, chúng ta đi cửa sau, bọn họ cùng lắm chỉ có một pháp khí như vậy.
Nhà cửa Ngọc Kinh thành một tầng kết cấu bằng gạch đá, dù mấy thuật đạo đánh vào chưa chắc sập. Dưới cửa sổ mặt tiền là hoa sen sắt chặn tất cả đường vào, nhưng cửa tiệm thế này chắc chắn có cửa sau.
Tô Kiến không nói nhỏ, người bên trong nghe thế hết sức căng thẳng.
Bọn họ không muốn đối kháng người nguyên Ngọc Kinh thành, ngốc đến mấy cũng biết không thể làm được. Nếu đối phương mặc kệ an toàn của con tin thì bọn họ chỉ có thể bó tay chịu trói.
Những người này không biết săn giết bao nhiêu yêu ma, hiểu rõ tình huống trước mắt. Đối phương tuyên bố muốn vào cửa sau, tán tu Trúc Cơ kỳ quét thần thức liền phát hiện quả nhiên mặt sau có một cánh cửa nhỏ, vị trí cách mấy căn phòng.
Tán tu Trúc Cơ kỳ mắt lóe tia độc ác, tay cầm một cây trùy sắt dí vào trán nữ nhân Lý gia:
- Ha, thế thì để ngươi chôn cùng ta đi!
Nữ nhân Lý gia lạnh lùng nhìn tán tu, mắt toàn là khinh thường. Ánh mắt đó kích thích tán tu đao kỳ, tay gã bừng lên một đoàn sáng xanh. Đầu nữ nhân Lý gia bị thiết trùy đâm nát nhừ.
Tán tu ném xác nữ nhân Lý gia ra ngoài, khi bay qua hoa sen sắt bị đao khí phát ra cắt nát bấy.
Tô Kính nhíu mày, đối phương thật là hung ác, thu phục người như vậy rất rắc rối.
Luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ quát to:
- Người bên ngoài! Ta cho ngươi thứ trong tay ta, ngươi tha mạng cho ba huynh đệ của ta!
Tô Kính vốn định buông tha tên này, nhưng nghe lời buồn cười của luyện khí sĩ đó bỗng thấy hơi cảm động.
Với luyện khí sĩ càng mạnh thì càng yêu quý mạng sống của mình. Tán tu Trúc Cơ kỳ chịu đứng ra gánh tội thay làm Tô Kính bất ngờ.
Nhưng món đồ của họ có quý giá mấy cùng lắm đổi được một, hai bình đan dược, muốn dựa vào nó thoát tội là không thể nào.
Giết người trước mắt công chúng, lấy mạng trao đổi, đây không phải luyện khí sĩ này là hiệp khách! Nghề du hiệp biến mất theo bách gia diệt vong, luyện khí sĩ không có phẩm tính trọng lời hứa, coi thường sống chết.
Tô Kiến khuyên:
- Bỏ đi tam đệ, hắn giết người trước mắt chúng ta, không cứu được rồi.
Mâu thuẫn với Lý gia không đến mức
làm Tô Kính tự sa vào.
Tô Mộ thì dụ dỗ:
- Tam ca, luyện khí sĩ này hơi thú vị, thu đi.
- Thu thế nào được? Hắn giết người ngay trước mặt ta, tội chết đã định. Luật pháp đế quốc không phải đùa, lúc trước còn có thể nói là hắn không hiểu quy định tưởng lầm đối phương là ăn cướp định cướp báu vật của hắn.
Tô Mộ góp ý:
- Thu làm đạo binh đi.
Tô Kính sửng sốt sau đó chợt hiểu Tô Mộ nói đạo binh tức là khôi lỗi linh hồn bị người khống chế, tuy có trí tuệ, có ý thức nhưng không bao giờ thoát khỏi kiểm soát của hắn.
- Còn không bằng để hắn chết cho rồi.
Tô Kính nói tiếng đi thôi, dợm bước rời đi.
Tán tu Trúc Cơ kỳ trong tiệm quần áo nhảy vào hoa sen sắt, bay ra:
- Ta đi theo ngươi!
Tô Kính xoay người nhìn tán tu. Người này gần ba mươi tuổi, thiên tư không tệ, rất sớm vào cảnh giới Tiên Thiên, tuổi thật chắc chưa đến một trăm. Vóc dáng cao lớn, tay dài eo hẹp, trong mắt thần quang bình tĩnh. Da màu bánh mật, mặt mũi khá đẹp trai.
Tô Kính lạnh nhạt nói:
- Ta không cứu ngươi được.
Mặt tán tu buồn bã nói:
- Không cần ngươi cứu, từ đầu là ta giết người. Ngươi có thể cứu huynh đệ của ta, thứ trong tay ta thuộc về ngươi.
Vất vả tu hành đi đến bước này là điều gã không mong muốn.
Tô Kính mở miệng hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Tán tu trả lời:
- Sở Lưu Bạch.
Tô Kính nói:
- Được, ta cứu huynh đệ của ngươi.
Tô Kính vẫy tay để thân binh đi vào dẫn ba tán tu ra.
Sở Lưu Bạch vẫn không chịu cất đi hoa sen sắt:
- Ngươi phải lập lời thề!
Nếu Tô Kính không đồng ý thì Sở Lưu Bạch giết một người hay một người, gã tuyệt đối không khoanh tay chịu chết.
Tô Kính cười to bảo:
- Huynh muội Lý gia chết thật oan.
Đối phương là thân thiên kim nhưng bị một tán tu không hiểu gì làm thịt, tán tu này không thèm để thân phận đối phương trong lòng.
- Ta rất vui vẻ.
Tô Kính nói:
- Lời thề gì đó ta có nói cũng sẽ không thực hiện, nếu ngươi tin ta thì theo ta đi đầu thú, ba huynh đệ của ngươi để lại bên cạnh ta là được.
Tán tu Trúc Cơ kỳ cẩn thận hỏi:
- Ngươi là ai?
Tô Kính cười nói:
- Ngay cả Lý gia Định châu mà ngươi cũng không biết, dù ta có nói tên ra chẳng lẽ ngươi biết sao?
Vẻ mặt Sở Lưu Bạch xấu hổ, đứng trên hoa sen sắt chắp tay nói:
- Đến bây giờ ta mới hiểu đây là sát kiếp của ta, ứng trên người kẻ cướp. Chuyện
này không trách ai được, chỉ trách ta không dằn được lửa trong lòng. Thứ này đưa cho ngươi, muốn ta đầu thú thì không được. Hôm nay ta binh giải tại đây, nếu có ngày ngươi thấy người giữa trán có một đóa hoa sen thì đó là ta chuyển sinh, xin hãy thu làm môn hạ.
Tán tu nói xong ném một túi da bên hông ra, hoa sen sắt đột nhiên xoay tít. Tô Mộ kinh kêu, thấy mưa máu đầy trời.
Tán tu rút đi lực lượng linh hồn của mình, hoa sen sắt không nhận biết chủ nhân, máu thịt nát bấy.