Giờ chỉ có hai tiểu yêu theo Tô Kính, hắn chưa có tiểu tư. Người trong Đạo Môn thích đơn độc một mình không để ai hầu, nên hắn thế này không lạ.
Hai người ngồi trên xe, Tô Mộ không kiềm được hỏi:
- Rốt cuộc tam ca chuẩn bị cái gì? Cho ta nhìn xem?
Tô Kính cười hỏi ngược lại:
- Còn ngũ muội chuẩn bị gì? Đừng quá nghèo, Vô Ưu công chúa dù sao là bằng hữu tốt của muội.
Tô Kính nói thật, Quận Vương phủ đưa thiệp mời chia ra hai phần. Mời Tô Kính với thân phận thế tử Tiêu Dao Hầu, mời Tô Mộ vì nàng là khuê mật của Vô Ưu công chúa.
Tô Kính tặng quà kém là làm mất mặt chính mình và Tiêu Dao Hầu. Tô Mộ tặng quà kém thì Vô Ưu công chúa mất mặt. Vì Vô Ưu công chúa mời người đến, nếu có gì sai sót sẽ làm nàng bực bội.
Tô Mộ bất đắc dĩ nói:
- Hoàng gia thiếu cái gì? Đông Tần đế quốc giàu có và đông đúc, Khương thị hoàng tộc không có ai sa vào hưởng lạc, nhiều năm qua gia sản càng tích càng nhiều. Thứ luyện khí sĩ cần dùng ta có lấy ra cũng không lọt vào mắt ai. Ta nghe nói tháng trước Võ Uy Quận Vương mới thêm một nam hài nhi, có thể là hài tử cuối cùng của Võ Uy Quận Vương nên ta chuẩn bị cái này.
Tô Mộ nói rồi lấy một cái hòm gỗ ra, hình dạng cổ xưa, kiểu mở từ giữa tách ra hai bên, mở ra rồi lật ngược lại, hai bên tự dựng sáu mặt cờ chiến nhỏ, dưới cờ chiến có mười khôi lỗi máy móc hình dạng bộ binh.
Đây là đồ chơi luyện khí sĩ dành cho con nít, cho một chút xíu lực lượng thần thức vào là có thể dẫn động. Thứ này vốn là Mặc môn nghiên cứu chế ra, quy mô thật sự siêu khổng lồ, về sau Binh gia cũng hấp thu làm sa bàn chiến tranh.
Sau khi Đạo Môn có được không phát triển gì mới, thêm một công dụng là cho con nít làm đồ chơi.
Tô Kính hỏi:
- Hộp binh của ngũ muội hình như năm tuổi khá lâu?
Tô Mộ trả lời:
- Chế tạo ở thời kỳ Binh gia đỉnh cao, lúc bấy giờ hai bên chưa dùng vũ lực.
Thứ này hầu như không có tác dụng gì với luyện khí sĩ, nhưng rất hiếm, là đồ cổ.
Con nít thích thứ này, Võ Uy Quận Vương cũng sẽ không cảm thấy quà rẻ tiền vì không có chỗ mua. Nói thẳng ra thứ này lúc trước vì không có giá trị, được một số luyện khí tông sư cường đại tạo ra chút ít rồi từ bỏ cố gắng khai phá nhiều hệ thống phù văn hơn. kết quả món đồ chơi bán số lượng có hạn, dù bây giờ có cường giả Kim Đan tạo ra được cũng không bằng kỹ thuật lúc trước. Không ai lãng phí nhiều công sức vào một món đồ chơi.
Bởi vì thưa thớt nên quý giá, thứ này như kim cương trên Trái Đất, thiên nhiên đáng giá hơn nhân công sao? Cùng là tảng đá, kim cương nhân công ít ra có giá trị công nghiệp. Khôi lỗi trên món đồ chơi chỉ to bằng ngón tay, không thể dùng để ra chiến trường.
Thứ này chỉ có giá trị nghiên cứu, chắc là món đồ chơi hồi nhỏ giờ Tô Mộ lấy ra tặng.
Tô Kính hơi tiếc thứ này, nói với Tô Mộ:
- Hay là ngũ muội giữ nó lại đi.
Tô Mộ lạnh nhạt nói:
- Giữ làm gì?
Tô Mộ cất hòm vào. Đây là đồ Tiêu Dao Hầu tặng cho Tô Mộ, dù nàng rất thích nhưng mỗi khi đến ngày giỗ của mẫu thân là nàng sẽ rất buồn, vì mẫu thân không để lại gì cho nàng, dù chỉ một sợi tóc cũng tốt.
Tô Kính không biết nên nói cái gì, vấn đề giữa phụ mẫu và tử nữ đối với hắn chỉ có tiếc nuối. Tiêu Dao Hầu mãi mãi sẽ không cho hắn cảm giác giống phụ thân mình, cũng hết cách, Tô Kính không khuyên nhủ Tô Mộ.
Phủ đệ Võ Uy Quận Vương nằm ở bắc thành, cách
phủ đệ của Tiêu Dao Hầu không quá xa, chiếm diện tích không lớn bằng Tiêu Dao Hầu phủ nhưng cửa chính rất khí phái. Đây là quy cách chỉ hoàng tộc mới có, hâm mộ không được. Nói thật ra xây cửa cổng như tòa thành lâu.
Đầu tường Quận Vương phủ rất hẹp, trên cửa có lầu, dưới mái cong có tấm biển lớn viết năm chữ Võ Uy Quận Vương phủ, chính tay hoàng đế viết.
Xe ngựa đến cổng lớn, cửa chính đóng kín, giống như Hầu phủ, khi nào có việc lớn như hoàng đế đến hoặc Quận Vương xuất chinh mới mở cửa chính ra. Cửa gỗ tím đen trên cửa chính dùng thuật đạo khắc dấu hoa văn Chu Tước sống động như thật, đó là dấu hiệu của Khương thị hoàng tộc.
Nho môn gọi đế vương là rồng, Đạo Môn không giống vậy. Đạo Môn biết rõ rồng cường đại, yêu thú bình thường không thể sánh bằng, cũng không muốn trèo cao. Nhưng quy định về đế vương trong một chốc không thể tiêu trừ được, ví dụ nhữ ‘mặt rồng vừa lòng’ không thể vì đồ đằng của Khương thị là Chu Tước mà đổi thành ‘mặt chim vừa lòng’, đó không phải vuốt mông ngựa mà là không muốn sống. Thần tử gì cũng sẽ không đề nghị cái đó.
Cửa sổ xe đã mở, Tô Mộ nhìn cửa chính Võ Uy Quận Vương phủ, khẽ thở dài:
- Tam ca nói xem khi nào chúng ta mới có ngôi nhà như vậy?
Tô Kính bật cười, nói:
- Chí hướng của ngũ muội hơi nhỏ.
Tô Kính nhớ Tư Mã đại thần viết sử ký, Hạng Võ và Lưu Bang trông thấy Thủy hoàng đế đi tuần, ở trên đường một người nói đại trượng phu sinh ra nên như vậy, một người muốn thay thế.
Trong thế giới có thể tu tiên, làm hoàng đế không xem như chí hướng vĩ đại nhất, huống chi là tước vị Quận Vương.
Tô Mộ chưa có dã tâm lớn như thế, nghe Tô Kính nói chỉ xem hắn còn tính con nít. Khương thị hoàng tộc không thể nào bị đánh bại, Khương Diễm bệ hạ là cường giả Kim Đan cửu trọng, thực lực sánh bằng chân tiên phi thăng, mãnh tướng dưới tay nhiều như mây. Bệ hạ có một đám thị vệ bí ẩn âm thầm bảo vệ, nghe nói mỗi người đều có tiên khí trong tay. Vương triều này mạnh chưa từng có.
Toàn Đông Tần đế quốc người biết tin hoàng đế sắp tây chinh không ai cảm thấy hoàng đế sẽ thất bại, họ giành nhau đỏ máu đầu muốn là người đầu tiên lập chiến công.
Xe ngựa chậm rãi chạy qua cổng lớn, cổng lớn đổ bóng ma nhanh chóng khuất tầm mắt. Tô Kính thở hắt ra, hắn cảm giác như đồ án Chu Tước trên cửa lớn quay đầu nhìn hắn một cái.
Tô Kính tin tưởng đó không phải ảo giác của hắn. Tô Kính chỉ không biết có phải mỗi người đi ngang qua cửa Quận Vương phủ đều bị đồ án Chu Tước chú ý không.
Cái nhìn kia như nhìn thấu tất cả bí mật của hắn, linh hồn được bảo vệ trong Lục Đạo Thần Giám cũng không thoát khỏi.
Hiện tại Tô Kính không sợ gì vì linh hồn của hắn đã dung hợp với thế giới này rồi. Huống chi sau khi thần binh luyện cột đúc lại xác thịt, cơ thể và linh hồn đã không có đặc điểm đoạt xá. Trừ phi là tiên nhân hoàn toàn khống chế thế giới này, không thì chẳng còn ai biết Tô Kính là người xuyên qua.