Chỉ có mình khí linh Lục Đạo Thần Giám Tô Ảnh biết bí mật này. Sự tồn tại của Tô Ảnh tuyệt đối không có khả năng dan díu với Đông Tần đế quốc, năm đó Khương thị hoàng tộc đã có nhiều cường giả chết bởi Lục Đạo Thần Giám.
Tiên khí phế đến mấy cũng có uy áp tuyệt đối với cường giả Kim Đan, có thể suy yếu đối phương đã là năng lực có tính chiến lược.
Thân phận của Tô Kính là thế tử Tiêu Dao Hầu, đó là điều không thể chối bỏ, còn bị nhìn thấu gì khác trong hắn thì hắn không sợ. Vì có long xà chân khí, trừ phi người bị Âm Phù Kinh luyện chế ra âm phù thần binh chân khí giết, những khác sẽ không thấy ra quái dị của chân khí này.
Tô Mộ cũng phát hiện có gì kỳ lạ nhưng không nhạy bén như Tô Kính. Đi qua cửa lớn Quận Vương phủ, dưới ánh nắng chiếu rọi Tô Mộ nghi hoặc ngoái đầu nhìn một cái.
Một đường hướng tây, trước cửa nhỏ phía tây đậu nhiều chiếc xe ngựa. Không phải xe ngựa của ai cũng có tư cách vào phủ đệ Võ Uy Quận Vương, toàn là hoàng tộc đến đây.
Từ xa có mấy gia đinh thấy xe của Tiêu Dao Hầu phủ, chạy nhanh lại. Tô Kính kêu xe ngừng, hai mươi thân binh theo sau xe lần lượt xuống ngựa.
Một gia đinh cười toe chạy lại gần xe, nhìn Tô Kính xác nhận giống bộ dạng thế tử Tiêu Dao Hầu trong ký ức, sau đó khom người hướng hắn:
- Là Vấn Tâm thiếu gia đúng không? Quận Vương nhà ta nói mời thiếu gia trực tiếp đi vào, không cần xuống xe. Nhưng thiếu gia mang theo nhiều binh...
Tô Kính nhìn gia đinh cười toe toét, thầm tức giận. Không xem ta ra gì phải không? Ta không thèm chấm mút gì Quận Vương phủ các ngươi, ta đến ngắm Vô Ưu công chúa!
Nhưng người ta bảo hắn khỏi cần xuống xe là đã rất nể nang, có điều thân binh từ sáng sớm đi theo Tô Kính lại đây, nếu đuổi họ đi thì rất bực.
Nghĩ đến đây Tô Kính nói:
- Ta mang những binh này chưa ăn cơm, đa tạ Quận Vương của nhà ngươi, dẫn đường đi.
Tô Kính nói rồi thả màn che xuống, không thèm nói chuyện với gia đinh nữa.
Gia đinh quay đầu cười mếu với hai đồng bạn, nhi tử của Tiêu Dao Hầu thật khó hầu. Ở trước cửa Quận Vương phủ dám nói lời như thế chỉ có một mình hắn, không ai khác.
Gia đinh này không phải người hầu bình thường, lập tức kêu đồng bạn dẫn hai mươi thân binh Tiêu Dao Hầu đi tìm chỗ yên tĩnh ăn cơm, phải luôn hầu hạ đợi khi Tô Kính sắp đi thì dẫn người ta ra.
Thân binh Tiêu Dao Hầu toát ra mùi máu tanh nồng, để bọn họ ăn cơm cùng các hoàng tử, hoàng tôn thì ăn không ngon. Tô Kính không biết gia đinh đối xử với hắn đã rất khách sáo, nếu là đại thần trong triều đến phải đứng chờ trước cửa.
Trừ mấy huynh đệ tỷ muội quen thân với Quận Vương ra, những người khác đều chung một đãi ngộ: xếp hàng.
Tô Kính không biết ngọn nguồn cho nên có chút tức giận. Những thân binh không phải của hắn, nhưng hắn biết thân binh có ý nghĩa gì với Tô phủ. Bọn họ không như yêu quái bị khống chế linh hồn nhưng rất trung thành.
Tô Kính biết sớm muộn gì sẽ có đám người như vậy theo bên mình, sẽ không để lại tên trong lịch sử, lặng lẽ chết trong quá trình hắn công thành danh toại.
Tô Kính tức giận không vì những thân binh này, hắn chỉ nhớ lại các chiến sĩ từng chết vì bảo vệ hắn.
Tô Mộ không biết tại sao Tô Kính tức giận, đành giải thích cho hắn nghe quy định trong Võ Uy Quận Vương.
Tô Kính kinh ngạc hỏi:
- Vậy là đãi ngộ của ta tốt nhất?
- Đúng rồi, thật ra Võ Uy Quận Vương biết hôm nay tam ca đến đây làm gì, vì muội muội của mình Võ Uy Quận Vương sẽ không làm
khó dễ tam ca. Không thì tam ca bỏ đi chẳng phải khiến Vô Ưu công chúa xấu hổ không chịu nổi? Có mấy người biết mục đích tam ca đến đây. Tam ca ngẫm kỹ lại địa vị của phụ thân không cần nịnh bợ Quận Vương gì đó, trong hoàng tộc có nhiều người thông minh.
Tô Kính gật đầu hỏi:
- Ta làm như vậy có phải là...
Tô Mộ nói thẳng:
- Không quá tốt, nếu đồn ra ngoài sẽ nói là tam ca lôi kéo lòng người.
Tô Kính rất nhanh đến lễ trưởng thành, sau đó là thoải mái làm một trận lớn, trước đó có tư thái gì đều sẽ bị cắt câu lấy nghĩa.
- Sợ gì, sau khi chúng ta chính thức hành động không chừng sẽ gặp rắc rối gì.
Tô Mộ nói:
- Chúng ta không thể dựa vào phụ thân giải quyết.
- Chuyện gì tiết kiệm thời gian thì có thể nhờ, nhưng gặp kẻ địch không thể kêu phụ thân ra trận giết địch. Lúc ta còn nhỏ xíu bị ám sát một lần, những người hy vọng Tô gia tiêu đời sẽ lặp lại lần thứ hai.
Tô Mộ im lặng. Tam ca nghĩ vậy không có gì đáng trách, nàng thất vọng với phụ thân nên chỉ muốn cắt đứt liên quan.
Hai huynh muội trò chuyện, xe ngựa từ cánh cửa đơn chạy vào Quận Vương phủ. Sau khi vào gia đinh này không phụ trách hướng dẫn nữa, một nữ quan thay thế, mang theo một đám tám tiểu yêu. Tám tiểu yêu là cỏ cây thành tinh.
Cái này rất hiếm có, cỏ cây thành tinh ít có yêu quái nào sức chiến đấu mạnh, dùng để hầu hạ mới là hàng đầu. Sau khi Khương gia giành được thiên hạ nghiêm cấm sử dụng thái giám.
Mọi người đều biết thái giám không tốt nhưng nhiều người vì cuộc sống khó khăn đành làm thám giám. Xét cho cùng vì có nghề này, nếu hoàng thất không chịu sử dụng thái giám thì đường ra duy nhất của kẻ bị thiến là đi hát.
Đông Tần đế quốc quy định người tự thiết mình sẽ ở tù, nơi lưu đày là ở đâu? Ít nhất xa khỏi biên cảnh Đông Tần đế quốc trên ba trăm dặm. Cái này chẳng khác nào trục xuất, nên ở Đông Tần đế quốc ít trông thấy thái giám, dù có cũng vì sự cố ngoài ý muốn hoặc bị thương trên chiến trường.
Trong quý tộc đế quốc có nhiều nữ quyến, hoàng đế không thích các đại thần nuôi nhiều nha hoàn. Yêu quái cỏ cây thành tinh trở thành món hàng đáng giá nhất. Chúng nó sống lâu, trung thành, không có tính xâm lược hoặc nên nói là sẽ không làm vậy, thích hợp hầu hạ nữ quyến quý tộc.
Hạng ngạch nữ quan tại chức trong Võ Uy Quận Vương phủ không nhiều, yêu quái cỏ cây thành tinh hầu như là vật phẩm cần thiết. Võ Uy Quận Vương khác với đương kim thánh thượng, đương kim thánh thượng chỉ có một hoàng hậu, nghe nói còn có mấy tình nhân, tóm lại sẽ không vượt qua năm người.
Võ Uy Quận Vương có mười hai trắc phi, chưa có chính phi.
Nhiều thê tử như thế đương nhiên phải có người nào mình yên tâm hầu hạ, người trong Đạo Môn và Nho môn đều không thích bị cắm sừng.
Tô Kính thấy đám tiểu yêu này cũng thích, nhưng đường phát triển của hắn khác. Hắn không phải hoàng tử, không có quyền lực cầm binh bẩm sinh.