- Người chết kia, tên là Lam Vũ?
Lâm Hoành Sơn hời hợt hỏi.
- Phải, kia là thủ hạ của đệ đệ ta, tính tình kiệt ngạo. Nguyên bản lệnh hắn chính diện cầu kiến, không nghĩ tới, hắn lại lén làm quyết định, lặng yên lẻn vào, không biết sống chết!
Thời điểm nói đến bốn chữ không biết sống chết, Lan Mộng Tình thật là nghiến răng nghiến lợi.
Người Lan gia dám trêu chọc Lâm Hoành Sơn, không vượt lên ba cái. Mà bồi dưỡng người như Lam Vũ, Lan Mộng Tình cùng Lan Đình Tuyết tốn hao thật lớn, cũng không phải là dùng để đối phó siêu cấp cường giả như Lâm Hoành Sơn. Lan Mộng Tình làm sao có thể không hận.
- Người như vậy, chết liền chết, nếu như không có chuyện này, sau này không chừng sẽ làm ra cái gì liên lụy tỷ đệ các ngươi.
Lâm Hoành Sơn nói, ở trong miệng người khác nói ra, chính là châm chọc. Lan Mộng Tình nghe, trong lòng lại dậy sóng.
Đúng vậy, người như Lam Vũ, nếu như sau này thật gặp chuyện không may, có khi ngay cả mệnh của mình cũng đưa vào. Hắn chết cũng tốt, đây là tai hoạ ngầm thật lớn.
Lực lượng không thể khống chế ở lòng bàn tay, đều là nguy hiểm.
- Ta giúp ngươi chuyện này, ngươi cảm tạ ta thế nào?
Lâm Hoành Sơn nói, Lan Mộng Tình chăm chú suy nghĩ một hồi, mới hỏi:
- Lâm tiên sinh, ngươi muốn cái gì?
Lâm Hoành Sơn bình tĩnh nói:
- Ta muốn phương pháp luyện chế Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm.
Lan Mộng Tình nghẹn lời, một lát mới nói:
- Lam Vũ mạo phạm Lục Đạo Chân Quân, điều kiện này, là Tô Kính ra, hay là của Lâm tiên sinh?
- Có khác nhau sao? Chỉ cần ta nói một câu, Tô Kính hắn sẽ khai chiến với Lan gia. Ta nói, hắn là nói gì nghe nấy.
Lâm Hoành Sơn hồi đáp.
Lan Mộng Tình lắc đầu nói:
- Phương pháp luyện chế Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm, là bí mật bất truyền.
Lâm Hoành Sơn cười nói:
- Biện pháp này, cũng không phải Lan gia nghiên cứu ra. Tại sao có thể là bí mật bất truyền. Nếu như ngày khác, ta ở nơi khác được biện pháp này, công khai cho tất cả gia tộc, lẽ nào Lan gia sẽ mạnh mẽ thu hồi sao?
Lan Mộng Tình cau mày nói:
- Điều này sao có thể?
- Đương nhiên có khả năng, chờ đồ đệ của ta trở về, ta sẽ để hắn hóa giải kiếm của Lam Vũ ra, nghiên cứu một phen. Tự nhiên sẽ đạt được phương pháp luyện chế.
Lan Mộng Tình bỗng nhiên đứng lên, nhìn Lâm Hoành Sơn.
Lâm Hoành Sơn nhắm mắt lại, chợp mắt.
Lan Mộng Tình nhíu mày, đối phương thoạt nhìn đối với Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm là tình thế bắt buộc. Cái này phiền phức, bởi vì mình không có bản vẽ.
- Lâm tiên sinh, nếu như Kiếm khí này ta mang không về, địa vị của tỷ đệ chúng ta ở Lan gia, sẽ chịu ảnh hưởng to lớn. Không bằng, Lâm tiên sinh đổi cái điều kiện đi?
Lâm Hoành Sơn mở hai mắt ra nói:
- Vậy ngươi chờ ta mấy ngày, được không?
- Có thể cụ thể một ít không?
Lan Mộng Tình vội nói.
- Không vượt lên trước tám ngày, ít nhất, khả năng bốn ngày liền đủ.
Lan Mộng Tình cắn răng nói:
- Vậy đa tạ Lâm tiên sinh, nếu như Lâm tiên sinh còn có yêu cầu gì mà nói…
Trong lòng Lâm Hoành Sơn cười thầm, Thần Lâm đang phân tích Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm, thứ này, mình cũng không nghĩ qua phỏng chế. Chỉ là bên trong có một chút trận pháp cùng thủ pháp luyện khí cực kỳ tinh diệu, phải đoạt tới tay. Bởi vì sợ hư hao Kiếm khí, cho nên muốn đình lại vài ngày thời gian. Nếu Lan Mộng Tình còn muốn cho chỗ tốt, vậy mình đương nhiên phải thu toàn bộ.
- Nếu ngươi muốn lấy Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm về như vậy, Thần Luyện thuật tổng nên lưu lại ah?
Lan Mộng Tình mê muội, Thần Luyện thuật, cũng là bí truyền của Lan gia. Lâm Hoành Sơn này làm sao sẽ biết? Phải, hoàng thất ở Lan gia, khẳng định có một ít mật thám, ngay cả bí mật của Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm cũng bị Lâm Hoành Sơn biết được, Thần Luyện thuật này, là không có khả năng giấu giếm.
- Lâm tiên sinh, Thần Luyện thuật này, nếu ta truyền lưu ra ngoài, mệnh sẽ không còn.
Lan Mộng Tình ăn ngay nói thật.
- Làm sao có thể?
Nếu như Lan gia không dung được ngươi, ta đề cử ngươi đi chỗ Vương gia, chúng ta còn có thể làm đồng liêu.
Lâm Hoành Sơn cười giỡn nói.
Thấy sắc mặt của Lan Mộng Tình thật rất khó xem, lúc này Lâm Hoành Sơn mới nói:
- Thần Luyện thuật này, bộ phận luyện khí với ta mà nói, ý nghĩa không lớn, ngươi xem bên Lục Đạo Chân Quân, lẽ nào tiêu chuẩn luyện khí dưới Lan gia? Ta muốn, cũng không phải dùng cho đại quy mô luyện khí, chỉ là giao cho nữ nhi và đệ tử của ta tham khảo, về phần sau này, là tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.
- Đám người Đường Hà thì sao?
- Ngay cả công chúa cũng sẽ không cho.
Lâm Hoành Sơn đảm bảo.
Lan Mộng Tình cũng bất đắc dĩ, lấy một ngọc giản, trực tiếp phục chế Thần Luyện thuật, ném cho Lâm Hoành Sơn.
Lâm Hoành Sơn cũng không nhìn, trước dùng một cái hộp ngọc phong ấn, để lên bàn nói:
- Chờ lúc Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm truyền tống trở về, ta sẽ lấy thứ này. Nếu như Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm có chút hư hao, đồ vật ta cũng không cần.
Lan Mộng Tình thở phào, nàng chỉ nghĩ Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm này bị đưa đi chiến trường, cho Tô Kính sử dụng. Nàng cũng không nghĩ đến, Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm ngay ở trong Côn Lôn, bị thủ hạ của Thần Lâm toàn lực phân tích.
Lan Mộng Tình nguyên bản không đến mức nghĩ nhiều như vậy, chỉ là Lâm Hoành Sơn cho nàng áp lực quá lớn, người này căn bản sẽ không cố kỵ vấn đề mặt mũi Lan gia gì, cũng sẽ không lo lắng vấn đề khai chiến.
Bản thân vào hang hổ, có việc cầu người, còn có thể cùng đối phương chậm rãi nói, đã là phát huy cực hạn.
Lâm Hoành Sơn nhìn Lan Mộng Tình, cười nói:
- Đồ vật của Lam Vũ, ngươi còn muốn không?
Lan Mộng Tình lắc đầu, trên người Lam Vũ không có bao nhiêu tài nguyên, đều là thân gia của hắn. Cho nên có muốn hay không, đối với nàng không ảnh hưởng. Cầm về, giống như là còn thiếu Lâm Hoành Sơn nhân tình vậy.
- Như vậy mấy ngày nay, ngươi liền lưu lại, chỉ điểm thủ hạ ta tu hành một chút, được không?
Lâm Hoành Sơn khách khí hỏi.
- Làm sao chỉ điểm?
- Thực chiến, những người này, chỉ là Bán Tiên, cách tiêu chuẩn của ngươi kém quá xa, ngươi chỉ cần cho bọn họ đủ áp lực là được. Về phần trong chiến đấu cần giảng giải, quay đầu lại ta sẽ phụ trách.
- Được rồi, dù sao cũng phải đợi.
Lan Mộng Tình thống khoái đáp ứng chuyện này. Nàng lại không có biện pháp ly khai, chỉ điểm đối phương chiến đấu một chút, cũng không có áp lực gì.
Như vậy quan hệ của song phương, còn có thể hòa hoãn một chút.
Lâm Hoành Sơn mang theo Lan Mộng Tình, đi tới một điện đường thật lớn, điện đường này bốn phương tám hướng, đều là hư không, dưới điện phủ là Địa Hỏa dung nham. Cả nội bộ không gian của điện phủ mở rộng đến hơn trăm dặm.