Nơi này còn trong khu đất Dực châu, không có ăn cướp, buổi tối rất yên ổn. Yêu thú sẽ không tập kích doanh địa, thời nay yêu thú cơ bản chỉ dám đối phó lữ hành đi lẻ.
Nơi Tô Mộ đi qua đám thanh niên làm việc nhanh tay hơn, ai đều muốn biểu hiện tốt trước mặt nàng. Tô Kính bật cười, mỹ nữ đôi khi không phải họa thủy ngược lại là thuốc kích thích.
Tô Mộ không che khuôn mặt mình, nàng rất vừa lòng trạng thái tinh thần của quân đội. Nơi này đều là Tiên Thiên kỳ nhưng họ làm công việc tạp dịch, trong quân đội đế quốc những việc nặng do phó tòng quân làm.
Trong quân quy của Ám Dạ Song Long quân ghi rõ mỗi doanh địa đều có công tác cho binh sĩ trong biên chế, đây là Tô Kính nêu ra. Tô Kính biết rõ giữa binh sĩ có giai cấp khác nhưng không thể chèn ép nhau. Phó tòng quân, quân đoàn hạng hai phải phục tòng mệnh lệnh của quân đoàn hạng nhất và quân đoàn tinh nhuệ.
Nhưng mọi người hành quân trên đường, công tác, chiến đấu đều bình đẳng. Có như vậy quân đội mới có lực ngưng tụ. Những người này đến từ bốn phương tám hướng, có lẽ quê hương cách nhau vạn dặm xa nhưng vì bình thường làm công tác giống nhau, ngày qua ngày sinh ra tình cảm.
Khi cùng nhau trải qua đánh đấm sống chết thì tình bạn sẽ chuyển thành tình nghĩa huynh đệ.
Tô Kính cần lính già nhưng không cần lính dày dạn. Binh sĩ có thể thông minh nhưng không được ranh ma. Tô Kính muốn giữ tấm lòng son, muốn cho trong ngực bọn họ có tình cảm đơn thuần, có máu nóng. Muốn vậy phải để bọn họ hiểu các binh sĩ có thể nương tựa vào nhau.
Binh sĩ cạnh tranh nên là ai giết nhiều kẻ địch hơn.
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang cùng Quân Vô Tà xuất hiện trong doanh địa. Quân Vô Tà ngủ không yên ổn vì Khuyển Thập Lang nghiến răng, gã từng nghe mông của Mã Siêu bị Khuyển Thập Lang cắn đứt một miếng nên thầm run.
Quân Vô Tà đúng là mạnh hơn Khuyển Thập Lang nhiều nhưng nếu răng yêu tộc cắn thật thì người gã làm bằng thịt chứ không phải sắt. Tại sao thiếu gia để con chó điên này ở chung với gã?
Tô Kính ngoắc Quân Vô Tà lại hỏi:
- Vô Tà ngủ thế nào?
Quân Vô Tà lắc đầu nói:
- Ngủ không ngon.
Tô Kính nói:
- Ngươi nên học Khuyển Thập Lang, ở chỗ nào nằm xuống liền ngủ ngay.
Quân Vô Tà muốn hộc máu, nếu không tại Khuyển Thập Lang thì gã đã không mất ngủ.
Quân Vô Tà không muốn bàn về chuyện ngủ nữa, lỡ bị ai biết gã sợ Khuyển Thập Lang sẽ cười rụng răng:
- Thiếu gia, còn bao lâu chúng ta ra Băng Tuyết trường thành?
- Nơi này là tận cùng phía đông Dực châu, nơi chúng ta đến cần đi hơn mười ngày nữa, đó là chưa tính dọc đường xảy ra chuyện.
- Tại sao chúng ta không bay qua hả thiếu gia?
- Ha ha, đây là luyện binh, ta muốn nhìn xem quân đội của mình có bộ dạng gì. Bay qua? Chẳng lẽ về sau viễn chinh quốc gia Tà Thần cũng bay đi sao? Trong biên quan bắc vực tất cả mục tiêu bay đều chết rất nhanh. Quân Vô Tà, ngươi cần học nhiều hơn về chiến trường.
Quân Vô Tà giật thót, gã đã quá kiêu ngạo, đây là hành quân đánh nhau, không giống tán tu tranh đấu cá nhân, càng khác với việc săn giết yêu thú. Trong kẻ địch có cường giả lớp lớp, quân đội và quân đội va chạm nguy hiểm hơn gã gặp chuyện ở Quỳnh châu gấp trăm lần.
- Ta kêu ngươi lĩnh tăng binh vì ngươi thói quen tản mạn, trong quân doanh không thích hợp ngươi. Nhưng dù không ở quân doanh ngươi cũng phải dùng tiêu chuẩn quân nhân yêu cầu bản thân. Những hòa thượng này có lòng ích kỷ riêng, tất cả điểm yếu của ngươi sẽ bị bọn họ nhìn thấu, lợi dụng. Nếu ngươi làm tốt việc ta
giao cho sẽ có ích rất lớn với đạo tâm của ngươi, nếu muốn thăng cấp Kim Đan rất dễ.
Lòng Quân Vô Tà cháy bỏng. Đi Tâm Ý tông nếu có thể cầu được công pháp Phật môn, bị đạo pháp của gã cải tạo là có thể Kim Đan rồi. Dọc đường đi toàn có cơ hội tu hành, thiếu gia suy nghĩ thật chu đáo, gã không nên trách Khuyển Thập Lang.
Tô Mộ nói:
- Được rồi, Ưng Dương hãy đi truyền lệnh mười lăm phút sau bắt đầu ăn cơm, nửa canh giờ sau xuất phát.
Ưng Dương lên tiếng đi truyền lệnh. Từ lúc ngủ đến khi xuất phát một tiếng nghe thì dài nhưng tiêu chuẩn quân đội đế quốc là một canh giờ mới xuất hiện, sau khi lên đường có phó tòng quân ở phía sau dọn dẹp doanh địa.
Lều của Tô Mộ, Tô Kính không cần hai người dọn dẹp, nhưng họ vẫn ở bên ngoài cùng đám lính ăn sáng. Khoảng năm mươi phút sau tất cả thu dọn xong, đám lính lên ngựa, doanh địa đã dọn dẹp sạch, nhà vệ sinh mới đào cũng bị than tro bùi lấp.
Tô Mộ lên ngựa chiến, phất tay. Trên chiến xa chở quân kỳ, một sĩ binh thổi kèn sừng, bánh xe kim loại lăn bánh răng rắc.
Đoàn người chậm rãi tăng tốc như cỗ máy già càng lúc càng nhanh, chớp mắt bỏ lại doanh địa đêm qua, mất hút.
Tô Kính vẫn quan sát chiến xa và ngựa chiến, đại khái sau một canh giờ hắn nói với Tô Mộ:
- Chúng ta đã có được ngựa chiến tốt nhất đế quốc nhưng liên tục chạy đi mới sang ngày thứ hai thể lực đã không bằng hôm qua, nếu viễn chinh thì thế này không được.
Trong lúc chạy nhanh Tô Mộ thuận miệng trả lời:
- Hết cách rồi ca, chúng ta là đơn vị trọng giáp, nếu không đổi hai con ngựa cưỡi thì tọa kỵ sẽ giảm thể lực, tốt nhất có ba con ngựa chiến mới được.
Tô Kính vỗ Yên Vân thú dưới thân, con này xin bên hoàng tộc, tọa kỵ loại này không sợ hành quân liên tục. Tô Kính có hỏi Vô Ưu công chúa giá con Yên Vân thú, mỗi con có gía gấp sáu mươi lần ngựa chiến nguyên quân đội của hắn.
Hơn nữa chăn nuôi Yên Vân thú cần dùng thức ăn riêng biệt, khoảng bốn, năm ngày ăn cơm một lần, mỗi lần ăn cơm, tiêu hao kinh người. Nuôi một con Yên Vân thú tốn công hơn đám ngựa chiến gấp mấy chục lần. Hoàng đế có thể nuôi Yên Vân thú vì có vị diện bổ sung, không thì chăn nuôi Yên Vân thú nhiều không nói đến dao động gốc đế quốc nhưng cũng là lỗ đen hút vàng.
Xem ra ý tưởng hạm vận binh bay của hắn là chính xác, vấn đề duy nhất là khi hạm vận binh bay bị đánh rớt thì làm sao giải quyết di dời quân đội.
Tô Kính muốn ra Băng Tuyết trường thành với mục tiêu là Hồ Lô khẩu tây bắc Dực châu.
Từ nơi đó đi xa thêm hai ngày đường là đến chỗ môn phái Tâm Ý tông. Dọc đường đi mỗi ngày Quân Vô Tà chủ động chung lều với Khuyển Thập Lang, nhận khiêu chiến tâm lý. Tô Kính vui vẻ ở cùng Tô Mộ tu luyện Thuần Dương Động Tiên chân
kinh, mười mấy ngày nay khác lạ trong người nàng đã bị ức chế.