Tô Kính hiểu rõ không phải Tô Mộ cố ý mà vì trong Phục Ma thành nàng được nhiều ích lợi, trong một chốc không tiêu hóa nổi. Nếu là nhân loại còn có thể làm từ từ nhưng Tô Mộ là bán yêu, huyết mạch yêu tộc muốn thừa dịp thức tỉnh.
Hồ Lô khẩu là một chỗ quan ải, có một vạn hai ngàn quân Tô gia trú đóng. Một vạn hai ngàn người là một đội quân uy hiếp các tông Phật môn. Phật môn bị dồn ép đến vùng đất lạnh lẽo môi trường khắc nghiệt, Phật môn đã rất sợ Đạo Môn nhưng Tô gia vẫn nâng cao cảnh giác.
Đám người Tô Kính đến Hồ Lô khẩu, đã sớm phái một tiểu đội thám báo đi quan ải thông báo. Lúc Tô Kính đến, Tô Mộ ra mặt xem lệnh bài, hai trăm người được cho vào thành nhỏ Hồ Lô khẩu.
Hồ Lô khẩu không lớn, mạn bắc thành thị có cái chợ khá lớn, người trong ngoài Băng Tuyết trường thành đều giao dịch tại đây. Chợ vắt ngang mọt con phố, dài hơn hai trăm bốn mươi trượng, hai bên là nhà lầu cao ba tầng. Mỗi cách một khoảng sẽ có một tòa tháp cao chín tầng.
Đi qua con phố này có một quảng trường nhỏ, có người bày hàng trong gió rét.
Tô Kính tò mò sai Khuyển Thập Lang đi hỏi. Hóa ra Tô gia không cấm người dân ngoài Băng Tuyết trường thành nhập cảnh. Trong phạm vi trăm dặm ngoài Băng Tuyết trường thành mỗi thôn xóm hoặc bộ lạc đều có đăng ký trong Tô gia, tuy không phải con dân của đế quốc nhưng thuộc quản hạt của Tô gia.
Dực châu xem như khu vực xem như đất rộng người thưa trong mười ba châu của đế quốc, nếu không có Phục Ma thành thì bắc bộ Dực châu rất hoang vắng. Dù vậy người ngoài Băng Tuyết trường thành muốn đi vào trong sinh tồn. Nhưng có trường thành chặn lại không ai dám xằng bậy, không được Tô gia cho phép dù ngươi đi vào cũng chỉ có nước bị giết.
Tuy Tô gia thiếu nhân khẩu nhưng không vội lôi kéo chút người trên Hoang nguyên vào trường thành. Vì những người này tính lên mấy chục đời đều là kẻ thù của đế quốc, Tô gia làm người thắng có thể quên chém giết máu me ngày xưa nhưng kẻ thù vẫn ghi nhớ thù hận, hơn nữa muốn cướp đi tất cả của Tô gia. Mỗi tội bọn họ quá nhỏ bé, ngoài biên cảnh đế quốc nguyên khí thiên địa mỏng manh không thích hợp tu hành. Cùng một tư chất nếu một người ở trong đế quốc có thể Trúc Cơ thì đi ra ngoài biên giới e rằng khó ổn định Tiên Thiên kỳ.
Bình nguyên nhỏ bên ngoài Hồ Lô khẩu có nhiều người tụ cư, vì nguyên khí thiên địa nơi này khá đậm, bọn họ sinh hoạt tại đây có thể tu hành. Nếu thực lực tăng nhanh thì áp lực sinh tồn nhỏ hơn nhiều, Tô gia lôi kéo những người này sẽ bớt binh lực rất nhiều.
Tất cả bộ lạc muốn vào khu vực này đều bị dân bản xứ trên bình nguyên tẩy chay xua đuổi.
Tô gia cung cấp lương thực mùa đông cho bọn họ, họ bắt giết con mồi trên Hoang nguyên trao đổi. Hoang nguyên có chút thảo dược, giống đặc biệt trong vùng đất lạnh. Tô gia sẽ thu mua tất cả.
Bình nguyên nhỏ này không có tên trong bản đồ đế quốc, dân bản xứ gọi nó là Lạc Nhật Khư.
Tô Kính thấy người từ Lạc Nhật Khư đến Hồ Lô khẩu mặc đồ cũ nát, chỉ có giáp da bao nửa người trên, hai cánh tay không có phòng hộ, vải dệt thủ công màu xám bọc bông gòn. Bao tay may bằng da thú thô ráp, vị trí mu bàn tay có dúm lông thú dày.
Phía bắc Dực châu có thể nói là địa khu hoàn cảnh sống tệ nhất, không thể đánh đồng với bên ngoài biên quan bắc vực. Vì phía ngoài Dực châu là nơi ngày xưa Phật môn trốn đi,
trong Phật môn có nhiều đại năng cao tăng lắp đặt trận pháp tụ tập nguyên khí thiên địa, dẫn đến địa khu ngoài Phật môn càng thiếu thốn nguyên khí thiên địa hơn.
Vì là quân đội của Tô Tiên, nàng là trưởng lão Tô gia nên hai trăm người có thể trú đóng trong thành, mượn quân doanh trong thành. Tô Mộ mệnh lệnh cả đội nghỉ lấy sức một ngày rồi mới ra khỏi quan. Tô Kính và Tô Mộ không ở trong quân doanh, hai người đi gặp quan chỉ huy cao nhất Hồ Lô khẩu, một luyện khí sĩ cảnh giới đỉnh Trúc Cơ của Tô gia.
Tô Mộ và Tô Kính được sắp xếp vào tháp đá sáu tầng, ở trên đỉnh tầng. Tại tầng năm luyện khí sĩ Tô gia gặp Tô Mộ, chào hỏi rồi ngồi xuống. Người này tên Tô Quyết Tâm, người nhánh nhị trưởng lão. Sau khi nói cho Tô Mộ biết tình hình Hồ Lô khẩu, Tô Quyết Tâm hỏi nàng có yêu cầu gì không. Tô Quyết Tâm biết Tô Mộ ra khỏi quan ải để thu phục Tâm Ý tông, thấy trong đội của Tô Kính không có cường giả Kim Đan nên muốn phái thêm binh sĩ đi theo phòng ngừa không may.
Tô Mộ cảm ơn:
- Ta chỉ cần hai dẫn đường quen thuộc địa hình gần Tâm Ý tông, ngoài ra ta cần một tấm bản đồ.
Tô Quyết Tâm nói:
- Cái này dễ.
Tô Quyết Tâm ra lệnh đệ tử sau lưng mình đi làm, hỏi Tô Mộ cần bổ cấp không.Tô Mộ tính sơ, dọc đường đi nàng không cắm trại hoang dã, thùng sau chiến xa chứa thực vật đã đủ, khắp nơi là tuyết sau khi hòa tan liền có nước sạch. Dọc đường đi thực nghiệm thuộc tính vũ khí chiến xa nên tiêu hao vũ khí rất lớn, tuy nhiên trong vòng tay của Tô Kính có đủ bổ sung.
Có Tô Kính ở hình như không cần thiết bổ cấp.
Nhưng Tô Mộ vẫn theo nhu cầu xin Tô Quyết Tâm đưa cho nhiều vũ khí, chủ yếu là tên, bổ sung một vài lều bị hỏng. Dọc đường họ có bị yêu thú đánh lén, toàn xảy ra lúc nửa đêm, không có thương vong nhưng bị hư hao nhiều.
Ở phía nam còn dễ xử, lều phương bắc cần giữ ấm, không thể để hở gió được.
Đang nói chuyện chợt có thận binh chạy vào, bị Tô Quyết Tâm mắng không biết quy định.
Thân binh hấp tấp thi lễ nói nhanh:
- Nguy rồi tướng quân, ngoài Hồ Lô khẩu xảy ra chuyện!
Tô Quyết Tâm cực kỳ bình tĩnh hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Bộ lạc ngoài biên cảnh gây sự không chỉ một, hai ngày, cơ bản Tô gia đưa đi một, hai trăm người là giải quyết xong.
- Có mấy ngàn kỵ binh giết vào Lạc Nhật Khư, phá nát ba thôn xóm. Đã phái tàu bay đi, hình ảnh truyền về có ít nhất trên ngàn người bị giết, dưới đất đầy máu.
- Tàu bay đâu?
Thân binh trả lời:
- Bị bắn rơi, nổ rồi.
Tàu bay chỉ dùng để điều tra, nếu bị bắn rớt thì trang bị thuật đạo trong tàu không thể cho kẻ địch được, nó sẽ tự hủy. Thứ này không người điều khiển tốc độ không mau, bay từ từ trên trời cao. Thứ này vốn là đế quốc chuẩn bị sẵn để bổ sung tình báo.
Tô Quyết Tâm cau mày. Tàu bay đế quốc lên cao ngàn trượng, bị bắn rơi tức là trong quân địch có ít nhất một tồn tại là cảnh giới Trúc Cơ kỳ.&