- Quân đội trên tám vạn này chỉ có một vạn là kỵ binh, còn lại đều là bộ binh, thật không biết bọn chúng làm sao đến phía bắc Dực châu. Nhưng bôn ba mấy chục vạn dặm đến đây tất nhiên tinh nhệu, chưởng môn thấy cờ hiệu của bọn chúng rất phức tạp?
- Đúng vậy, ít nhất thuộc sáu biên chế. Ta không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, chỉ dùng phật pháp phân biện, tuyệt đối không sai.
- Ta nghe tà thuật sư nói tiếng Đông Tần, chuyện này là sao?
Vô Niệm trả lời:
- Hình như bọn họ có một loại tà thuật, có thể thông qua nuốt linh hồn trực tiếp thông hiểu ngôn ngữ của đối phương.
- Vậy...có thể dùng cách này nắm giữ tình báo không?
- Rất khó, thế tử phải biết phần ngôn ngữ là một phần trong linh hồn nên xem được, một số tình báo cơ mật nằm ở khu vực khác nhau trong linh hồn, tin tức phức tạp gấp vạn lần. Cường giả trong Đạo Môn nháy mắt thông hiểu một ngôn ngữ rất dễ, trong Phật môn sau này tu luyện đến La Hán quả vị ngẫu nhiên xuất hiện thần thông tương tự. Đến Bồ Tát quả vị thì tự nhiên làm được.
Tô Kính gặn hỏi:
- Chưởng môn nói đằng sau bọn họ còn có đại bộ đội là thế nào?
- Ta một mình truy tìm hướng tây đến một ngàn hai trăm dặm đối diện để lại một chỗ quân doanh, bên trong còn có binh sĩ, trông như đang đợi ai. Ta không kinh động nơi đó, kiểm tra bàn bếp, phát hiện quân doanh để lại chút lương thực, thịt đông.
- Ưm, theo thói quen của đế quốc nếu tiên phong có tám vạn người thì đại quân phía sau ít nhất năm mươi vạn. Nơi nhỏ như Hồ Lô khẩu chỉ có hơn một vạn người tất nhiên bị mất, mọi người thấy sao?
Lão hòa thượng dõng dạc nói, dường như rất rành thế cục phương bắc đế quốc:
- Thế tử, kẻ địch còn xa hơn nữa dải Dực châu chỉ có thể vào từ Hồ Lô khẩu, là quan ải quan trọng. Vòng qua Hồ Lô khẩu sẽ phải đối diện hơn mười thành thị xung quanh Thiên Hà phủ, bên đó đều là trọng trấn quân sự hóa, dùng để phòng bị Chu gia, không xa cũng có quân trấn của Chu gia. Quân đội quốc gia Tà Thần muốn đi qua khu vực kia sẽ tổn thất rất lớn.
- Thế tử, nếu bên Thiên Hà phủ liều mạng tăng binh cho Hồ Lô khẩu có lẽ sẽ trúng kế của địch. Chúng ta cần triệu tập người từ Phục Ma thành đưa tới bổ cấp. Quân đội quốc gia Tà Thần đông đúc nhưng đi xa sẽ mệt mỏi, hậu cần cũng rất vất vả, phỏng chừng không mang nhiều vũ khí viễn trình. Công thành toàn dựa vào vật lộn, đằng trước Hồ Lô khẩu miễn chúng ta có đủ liên hoàn nỗ là có thể mài chết bọn chúng tại đây.
- Nếu chúng từ cánh phải vòng qua Hồ Lô khẩu thì sao?
- Cánh phải Hồ Lô khẩu có Băng Tuyết trường thành, rất khó vượt qua. Huống chi mấy chục nhánh Phật môn đều ở bên kia, nếu là mấy ngàn nhân tập kích còn có khả năng, mấy chục vạn đại quân thì không qua được.
Tô Kính cúi đầu trầm tư nhìn bản đồ trải trên bàn.
Hai bên Hồ Lô khẩu đều có thể dùng con đường quân đội đi qua, nhưng phía bên phải là núi cao, độ cao Băng Tuyết trường thành rất khủng khiếp. Bên trái phải đi vòng đường mấy trăm dặm, đi qua ngọn núi sẽ đụng phải khu thành thị phòng vệ thuộc Thiên Hà phủ. Tô Kính đã đưa cảnh báo đi rồi, phòng ngự bên kia chắc chắn nghiêm ngặt.
Xem ra Hồ Lô khẩu là then chốt, kẻ địch sẽ chia binh hai đường, một đến Hồ Lô khẩu, một đi Thiên Hà phủ. Nếu bên Hồ Lô khẩu được chi viện thì chúng sẽ cường công bên kia. Vấn đề duy nhất là đối phương làm cách nào mau lẹ điều chuyển binh lực?
Ngoài Hồ Lô khẩu có mấy chục vạn người có thể biến thành sinh vật chết chóc, cánh trái trừ
Băng Tuyết trường thành ra là khu vực không bóng người.
- Vô Niệm chưởng môn, ta thấy tăng binh không mặc chiến giáp, Năm đó...
Vô Niệm cười khổ nói:
- Năm đó Phật môn và Đạo Môn tranh giành chính thống thất bại, ta không lời nào để nói, đây là thiên đạo thiên hướng, không thể cứu vãn. Nhưng vì năm đó thua nên Phật môn ngày nay không mặc chiến giáp, trừ phi có ngày Tâm Ý tông được Đạo Môn thừa nhận, nghiên cứu bản vẽ chiến giáp mới phát cho đệ tử, nếu không thì chúng ta chỉ có mặc áo tăng, một cây giới đao.
- Cũng tốt, nếu đi quá giới hạn sau này tham gia vào Đạo Môn sẽ có rắc rối. Nhưng ta sẽ thiết kế giáp bông cho tăng binh, không thêm cương thiết, chỉ dùng da xương yêu thú. Rất nhanh sẽ làm xong bộ giáp, nếu đại chiến này kéo dài mấy tháng chắc các ngươi sẽ được thấy nó.
Đám đại hòa thượng mừng rỡ, tăng binh không mặc giáp trụ vì sợ Đạo Môn xoi mói. Giáp bông sợ lửa, sợ tên nhưng phòng ngự thuật đạo công kích không tệ.
Tô Kính nhắc nhở:
- Thủ đoạn cao nhất là tấm chắn.
Đám hòa thượng già muốn khóc, cái này quá đơn giản đi?
Vô Niệm nói với Tô Kính:
- Thế tử, tấm chắn cần thuật đạo luyện chế, chúng ta không có nhiều tài liệu, đành bất lực.
Tô Kính hỏi:
- Cái này dễ tính, Tâm Ý tông đã đầu vào ta thì đương nhiên ta sẽ cung cấp quân giới, nhưng luyện chế thì các người tự mình làm. Các người có thể gom góp bao nhiêu tăng binh?
- Nếu Tâm Ý tông vứt bỏ sơn môn tiến vào Thần Châu thì có thể ra năm ngàn tăng binh, những người chúng ta có thể theo Ám Dạ Song Long quân xuất chinh.
Tô Kính mừng hết lớn, Tâm Ý tông muốn bỏ sơn môn? Nơi đây có tám hòa thượng cảnh giới La Hán tức là Kim Đan, ở trong quân không cần bọn họ xông pha chiến đấu, chỉ phải đề phòng cường giả Kim Đan phe địch là được.
Tà thuật sư quốc gia Tà Thần đến xâm lăng trong đại quân có tám Kim Đan, nếu không có đám hòa thượng thì Hồ Lô khẩu dễ bị kéo sập, không đợi Phục Ma thành chi viện kịp.
Giờ Tô Kính không quá lo, bởi vì chỉ cần chống đỡ đến cuối cùng, Phục Ma thành tùy tiện phái trưởng lão đến là có thể đánh lui kẻ địch. Người như Tô Tuyệt giết bảy, tám chục Kim Đan dễ như chơi, chỉ cần dưới lục trọng.
Tô Kính lập tức lấy giấy bút ra đưa cho Vô Niệm, kêu lão vẽ tấm chắn. Tăng binh Phật môn cần tấm chắn của riêng mình, Đạo Môn luyện chế tấm chắn như cục sắt đối với bọn họ, lực phòng ngự bình thường.
Tô Kính lo vùi đầu vẽ hình dạng giáp bông giao cho Khuyển Thập Lang, sai gã đưa đến Hồ Lô khẩu chuyển phát bên Phục Ma thành. Tô Kính lo đặt trước một mớ, còn cần tài liệu cho năm ngàn tấm chắn.
Bên Dực châu xuất hiện năm mươi vạn quân địch, bên biên quan bắc vực chắc cỡ mấy trăm vạn.
Tô Kính cảm giác thời đại thiết huyết sắp mở ra. Trên Trái Đất có vũ khí hạt nhân, mọi người không dám chơi lớn. Ở thế giới này nếu xảy ra chiến tranh sẽ kéo dài trăm
năm.