Tô Kính chưa hiểu hết nhưng hắn biết cuộc chiến này là kỳ ngộ cực lớn với Tô Tuyệt. Thoạt trông khí vận còn ở bên Tô gia, không thì dù giết trăm vạn kẻ địch mà hại Tô Tuyệt bị phế tiền đồ sẽ là mất mác không chịu nổi của Tô gia.
Giờ thì Tô Tuyệt kết luận có thể thăng cấp Kim Đan bát trọng, đây là phúc cho Tô gia.
Cả Thần Châu chỉ có một mình hoàng đế là Kim Đan cửu trọng, luyện khí sĩ khác mạnh nhất chỉ đến Kim Đan bát trọng.
Sau khi Tô Tuyệt đánh một kích, trao đổi vài câu với một số người thì không biết đã đi đâu.
Binh sĩ trong Hồ Lô khẩu chợt hò reo. Nữ nhân áo tím tuyên bố trưởng lão Tô gia ra tay nhưng không bị giết chóc ảnh hưởng, cũng không bị cường giả địch phản kích ám toán, an toàn trở về Phục Ma thành rồi.
Thật ra không nên vời Tô Tuyệt đến vì chuyện này, nhưng kẻ địch triệu hoán sinh vật không thể ngăn cản, nếu Tô gia không đưa đến lực lượng đẳng cấp như vậy thì không chống cự nổi.
Tô gia bị tổn thất rất lớn trong trận chiến này, trên chiến trường không có chiến lợi phẩm, tất cả kẻ thù đã bị Tô Tuyệt đập thành phấn khảm trong đất.
Hố sâu trước Hồ Lô khẩu tận cùng thông lõi của đất, đó là do triệu hoán trận mà ra. Giây phút triệu hoán hoàn thành bị Tô Tuyệt phá hư, nền đất bị thay đổi.
Đối phương triệu hoán sinh vật của Địa Ngục thần quốc căn bản không thích hợp thời tiết lạnh lẽo này, cách tốt nhất là triệu hoán trong lòng đất, dùng ảnh chiếu triệu hoán trận hình thành mô hình trận pháp trong lòng đất, cho đối phương một tọa độ. Sau đó sinh vật từ lòng đất đi ra ngoài sẽ giữ được thực lực nhiều chút.
Giờ Tô Tuyệt hoàn toàn xử lý sinh vật kia một lần cho mãi mãi, bộ xương bị xem như chiến lợi phẩm mang đi, mục tiêu còn dư lại cũng bị giết sạch, áo giáp bọn họ mặc hòa vào đất bùn, dù ngươi vào trong hố sâu đào ra thì phẩm chất kim khí cũng giảm thấp chỉ có thể làm dụng cụ nhà nông.
Nữ nhân áo tím cười khổ, trận chiến này nàng chỉ vớt được chiến công, mất mấy vạn người, hơn mười vạn bị thương. May mắn Tô Tuyệt không muốn giành ít công lao này, bên Tô Kính thì không thể lơ là.
Không có Tô Kính liều mạng ở phía sau công kích sẽ không gây hỗn loạn không thể cứu vãn cho quân địch. Nếu không nhờ điều này đối phương đã không liều mạng lưỡng bại câu thương triệu hoán ra sinh vật khủng bố giáng xuống thế giới này.
Nếu không có triệu hoán đó Tô Tuyệt cũng sẽ không ra tay, chiến dịch này ít nhất còn phải kéo dài trên ba năm ngày nữa, vậy quân đội nữ nhân áo tím mang đến sẽ tổn thất nặng nề hơn.
Không cần quét dọn chiến trường, nữ nhân áo tím ngẫm nghĩ rồi nói với Tô Quyết Tâm:
- Đi mời Tô Kính tới đây bàn bạc viết chiến báo thế nào.
Tô Quyết Tâm gật đầu, tự mình dẫn người ra khỏi Hồ Lô khẩu, đến Phật môn chiến tháp mời Tô Kính đi Hồ Lô khẩu.
Tô Kính sắp xếp cho hòa thượng Vô Niệm và bảy người xong vội thừa dịp lực lượng xá lợi Bồ Tát vẫn còn nâng cao lực lượng đám tăng binh, luyện chế một chút tài liệu vũ khí. Phật môn chiến tháp trước sau dùng hai viên xá lợi tương đương với được rèn luyện một phen, chỉ tiếc không cách nào mang đi.
Nhưng xá lợi Bồ Tát đã dung hợp vào chiến tháp, không thể mang đi được thì phải đào móc ra hết sức mạnh trong đó.
Dàn xếp xong Tô Kính và Tô Mộ mang theo người mình đều đi Hồ Lô khẩu, trong Phật môn chiến tháp chỉ còn tăng binh.
Cửa thành đã bị lấp kín, Tô Kính đành leo lên tường thành. Công kích của Tô Tuyệt dán sát tường thành, dưới tường là hố sâu trăm trượng, ngoài rìa bị kết tinh cứng rắn hơn nham thạch bình thường nhiều.
Vượt qua tường
thành có nhiều cái lều, kiến trúc trong thành bị hư hao nghiêm trọng. Tà thuật sư địch không ngừng phát ra tà thuật quy mô lớn ném vào thành, không làm nhiều binh lính thương vong nhưng làm sập nhà cửa.
Trong lều toàn là thương binh, đa số luyện khí sĩ tham gia vào việc cứu chữa. Binh sĩ đế quốc hễ không chết trận tại chỗ thì không bị rắc rối gì. Muốn luyện khí sĩ ra tay cứu trị người bình thường phải chờ sau trận chiến mới dễ thấy.
Luyện khí sĩ chỉ đối xử với binh lính như vậy, người bình thường bị thương bệnh gì có bỏ ra vạn lượng hoàng kim cũng không được luyện khí sĩ chữa cho.
Nữ nhân áo tím gặp mặt Tô Kính trong lều. Nàng là nhân vật quan trọng của Tô gia, nhưng thân phận của Tô Kính cũng không tầm thường. Hai bên gặp mặt, chào hỏi nhau sau đó nữ nhân áo tím phải hành lễ với Tô Mộ, sau đó mới ngồi xuống.
Nàng không giận, Tô Mộ thực lực kém xa nàng, ngồi trên vị trí trưởng lão toàn nhờ bản vẽ của Tô Kính đổi lấy. Chiến dịch lần này tuy chiến xa không ra khỏi thành chiến đấu nhưng phát huy tác dụng cực lớn trong thành.
Quân địch giết vào thành không gây rắc rối gì đã bị bộ binh phối hợp chiến xa thuận lợi tiêu diệt, thậm chí không làm giảm quân số phe của nàng.
Vì suy xét kẻ địch khá mạnh, tỷ lệ cường giả trong quân không ít hơn quân đội đế quốc bao nhiêu. Chiến xa có ý nghĩa rất quan trọng, hai chiếc chiến xa phối hợp đủ để diệt sát mấy kẻ địch cảnh giới Trúc Cơ kỳ.
Nên vị trí trưởng lão đáng giá, nhìn tiểu cô nương này tư chất cũng không tồi, thành tựu Kim Đan không khó, dưới tam trọng sẽ không gặp khó khăn gì. Sau khi Tô Mộ trở thành trưởng lão thì tài nguyên tu luyện không thiếu thốn, tương lai không thể đo lường.
Nữ nhân áo tím tự giới thiệu:
- Tô Kính, ta tên Tô Hải, là người của nhánh thứ hai Tô gia.
- Ta là Tô Kính, ta coi như là...
- Ngươi là phò mã
Nữ nhân áo tím mỉm cười nói:
- Thân phận khác biệt rất lớn, nếu không xảy ra chiến tranh thì thân phận phò mã của ngươi không có ý nghĩa quá lớn với Tô gia. Giờ có phò mã, khi chúng ta trình báo chiến công được đến chỗ tốt nhiều hơn ít nhất hai phần.
Tô Kính mỉm cười nói:
- Tô Hải muốn nói về chiến báo thì hãy nói với Tô Mộ, nàng mới là chủ soái của Ám Dạ Song Long quân.
Tô Hải ngây ra một lúc, lắc đầu cười khổ:
- Nàng là trưởng lão, ta làm sao dám tranh công.
Tô Mộ không ra vẻ bề trên, ngược lại nhường một bước:
- Một người một nửa đi, ngươi thấy sao?
Nếu Tô Mộ tự quyết định thì đối phương không dám tranh công.
Tô Hải nói:
- Nếu trưởng lão nói vậy thì ta không khách sáo. Lần này đệ tử Tô gia tổn thất khá lớn, nếu ta không mang về công lao tương ứng thì thảm, ta sẽ nhớ kỹ nhân tình này.
Tô Hải vừa nói vừa đứng dậy thi lễ hướng Tô Mộ.
- Đừng khách sáo, viết xong chiến báo cho ta xem rồi ta chép lại là được.