Tô Mộ được đến chiến công hoàn toàn là ngoài ý muốn, nàng đến Hồ Lô khẩu để thu phục Tâm Ý tông. Hiện tại Tâm Ý tông đã về tay, bánh từ trên trời rớt xuống chẳng lẽ nàng cũng muốn giành công lao với Tô Hải sao?
Tô Mộ muốn công lao thì đi viễn chinh quốc gia Tà Thần, có rất nhiều cơ hội. Còn không bằng để cho Tô Hải thiếu nàng một nhân tình, miễn Tô Mộ không lấy lại nhân tình này thì nhị trưởng lão Tô gia sẽ kính trọng nàng nhiều chút.
Ai đều ghét kẻ kỳ đà tới cướp công lao, Tô Mộ biết rõ điều đó.
Chuyện kế tiếp càng đơn giản, tướng lĩnh thuộc hạ của Tô Hải đến quen mặt huynh muội Tô Kính, Tô Mộ một phen. Vì chiến dịch này tử thương nặng nề nên không ăn mừng. Tô Hải giao dịch chút đồ với huynh muội Tô Kính, chủ yếu là quân nhu phẩm. Vì nghĩ sẽ đánh vài tháng ở Hồ Lô khẩu ai ngờ chiến đấu kết thúc nhanh như vậy, vật tư đằng sau Hồ Lô khẩu chồng chất như núi.
Đưa mấy thứ này về Phục Ma thành chỉ tốn phí dụng vận chuyển, không bằng bán cho Ám Dạ Song Long quân của Tô Mộ.
Tô Kính mua hết, hắn tặng vòng tay cho Tô Mộ. Long Xà Bát Cảnh Bình có thể tùy ý lấy vật phẩm ra dùng, không cần lo trang bị không đủ dùng.
Tô Mộ sắp chia tay với Tô Kính, lòng rất buồn nhưng không tiện biểu hiện trước mặt Tô Hải, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.
Trở về Phật môn chiến tháp, Tô Mộ lộ vẻ ủ rũ.
Tô Kính an ủi:
- Chỉ mấy năm là ta sẽ xua quân tây tiến, Song thành chỉ là nơi chúng ta luyện lính mới. Về sau hậu phương đại quân đều ở khu biên quan bắc vực, khi đó chúng ta sẽ...
Tô Mộ lắc đầu, biểu tình kiên quyết:
- Ca không cần nói nữa.
- hả?
- Đời này ta nhất định phải thành tựu tiên vị, nếu như ca không thành tài thì ta cũng sẽ mang theo ca phi thăng Tiên giới. Đến khi đó, hừ!
Tô Kính không biết trả lời như thế nào. Ý của Tô Mộ là nếu nàng thành tiên thì không thèm e ngại quy tắc khỉ gió của thế giới này, nàng sẽ mang theo Tô Kính trực tiếp đi.
Nhưng thành tiên đâu dễ vậy, Tô Kính thầm thở dài.
Tô Kính sờ trán Tô Mộ:
- Tô Mộ cố gắng chiêu mộ nhiều người của Tô gia, mặc kệ cảnh giới của muội thế nào thì danh tiếng trưởng lão còn đó. Muội cũng thấy qua lần này rồi, đệ tử Tô gia dù không tính đến máu mủ ruột rà thì sức chiến đấu vẫn mạnh hơn tăng binh. Không thể khuếch trương số lượng tăng binh, chiến dịch càng nhiều sẽ càng ít người. Về sau người chiêu mộ vào Tâm Ý tông hoàn toàn là đệ tử Đạo Môn.
- Đừng nói mấy chuyện này, cùng muội ngắm phong cảnh đi.
Tô Mộ kéo tay áo Tô Kính bay ra khỏi cửa sổ, bay lên đỉnh Phật môn chiến tháp.
Trên đỉnh tháp không có Hư Không Phật Nhãn, Tô Mộ nằm trên mái ngói hoàng kim, vỗ bên cạnh.
Tô Kính cũng nằm xuống, nhìn bầu trời dâng lên trăng sáng, kéo mây, đêm nay sao thưa gió rét, không có tuyết.
Tô Kính không biết nên nói gì.
Tô Mộ lên tiếng:
- Ca, không biết khi nào ca thành thân?
- Ước chừng hai năm nay.
- Đáng tiếc, ta không có thể trở về uống rượu mừng của ca.
- Muội có thể về Ngọc Kinh thành, ta nói rồi, sẽ chế tạo một món đồ có thể tùy thời trò chuyện cho muội.
Tô Mộ nói:
- Nhưng lúc ca động phòng hoa chúc sẽ tắt máy.
Tô Kính thầm nghĩ đương nhiên rồi, động phòng hoa chúc chứ có phải bắn tên lửa đâu mà trực tiếp hiện trường.
Tô Mộ dặn dò:
- Ca hãy giữ gìn nơi muội ở đừng để ai đi vào.
- Ta sẽ đi mỗi ngày, Ngão Thiết thú chắc cũng lớn lên nhiều.
- Ừ, còn có tiểu yêu, đại yêu chỗ của muội, ca nhớ để bọn họ
tới Song thành hầu hạ, muội không có ở đây bọn chúng bị người ức hiếp.
- Được rồi, thật ra có ta đây không ai dám ức hiếp bọn họ.
- Nếu như Nguyên...
Tô Mộ vốn muốn kêu tên Nguyên Lăng Hồng, nhưng ngẫm lại đó dù gì là mẫu thân của Tô Kính nên nàng im miệng.
Tô Kính không tiếp lời, nếu Nguyên Lăng Hồng muốn chỗ ở của Tô Mộ thì hắn cũng không biết giải quyết ra sao.
Tô Mộ im lặng thật lâu sau mở miệng nói:
- Ta rất hâm mộ Tô Tuyệt, trong lôi bạo cũng có thể khống chế nguyên khí thiên địa, người như vậy đi đâu cũng được.
Tô Kính nghĩ thầm dù là Tô Tuyệt khi tìm được linh cảm cũng phải trở về Thanh Minh Phủ mới có thể an tâm tu hành. Một người mãi mãi không thể làm được việc, dù là tu đạo giả cũng phải phụ thuộc vào thế lực khác nhau.
- Tô Mộ, ta trở về Ngọc Kinh thành, muội hãy bảo trọng. Ám Dạ Song Long quân là tiền vốn để muội sống yên, hãy cẩn thận gầy dựng. Ngày nào đó cắt đất phong hầu toàn nhờ vào lực lượng này.
- Cắt đất phong hầu?
Tô Mộ chợt cười nói:
- Thực ra ta rất muốn biết làm hoàng đế có cảm giác gì.
Tô Kính chỉ cười cười. Quy định của Đạo Môn không nghiêm khắc nhưng tạo phản làm loạn là tội chết. Tô Mộ chỉ sảng khoái miệng vậy thôi, có bị nghe thấy cũng không ai bắt.
- Làm hoàng đế thì cỡ chúng ta không được, ta đã thấy bệ hạ...
Tô Mộ tò mò hỏi:
- Như thế nào, rất mạnh?
Tô Kính đáp:
- Không phải là mạnh, là không thể địch nổi.
Tô Mộ ngạo nghễ nói:
- Không ai mạnh đến không thể địch lại.
- Ít nhất trên thế giới này không thể địch nổi. Người như thế... mạnh về mọi mặt, dù là lực lượng, trí tuệ hay sức hấp dẫn, cường giả đi theo đều là đứng đầu đỉnh cao thế giới này.
- Vậy tại sao hoàng đế cho phép chín gia tộc lớn tồn tại?
- Chín gia tộc? Cường giả cỡ như Tô Tuyệt thì hoàng đế một cái tát chụp chết. Tập hợp trưởng lão Tô gia lại có lẽ có thể đánh một trận với người đi theo hoàng đế. Nhưng hoàng đế có mấy trăm vạn quân đội, mỗi chiến sĩ đều là nhân vật siêu mạnh. Nếu quân đoàn của bệ hạ đến Hồ Lô khẩu thì không phải thủ thành mà là giết qua ngay khi kẻ địch chưa dựng trại, đánh đối phương tàn phế.
Tô Kính nhớ lại những binh lính từng cùng mình sóng vai chiến đấu, nam nhân cưỡi Yên Vân thú, cầm trường đao tung hoành qua lại. Những người đó không hề sợ hãi, hoàng đế chỉ đi đâu là đao phong của họ hướng tới nơi đó.
- Không nói chuyện này nữa, ta trở về Ngọc Kinh thành nhiều nhất hai, ba năm sẽ tây chinh.
- Không đợi nhà khác dò đường trước sao?
- Chúng ta dò đường, không vào sâu. Luyện binh ở phía tây Lục Long Tuyết Sơn trước, vì không cần lo vấn đề bổ cấp. Khi đó ta sẽ có nhiều trang bị không gian giống vòng tay của muội, thể tích sẽ rất lớn nhưng có thể bay, chở người được.
Tô Mộ nghi hoặc hỏi:
- Chắc thứ đó rất mắc?