Đế quốc cũng có vật như vậy, tám chiến hạm bay nghe nói có thể vận binh hai mươi vạn vượt qua đế quốc mà không cần bổ cấp.
- Không quá mắc, thay vì lo lắng tiền không bằng thử nghĩ xem làm sao đối phó kẻ địch. Qua chiến dịch này muội biết sở trường của địch chưa?
- Biết, chỉ cần có mục sư sẽ không bị tan vỡ tinh thần, không có việc sát thương hai phần địch là chiến đấu trở nên nhẹ nhàng. Binh lính tinh nhuệ của quốc gia Tà Thần sẽ có cường giả cảnh giới Kim Đan nhất trọng, năng lực ngăn cản thuật đạo rất mạnh. Bọn họ có binh nô lệ có thể tùy ý hy sinh. Bọn họ công kích từ xa đều dựa vào tà thuật, năng lực phá hủy rất mạnh. Nếu không có tường thành làm chỗ dựa thì đại doanh quân đội khó ngăn cản.
- Chúng ta phải có doanh địa kiên cố, năng lực cơ động tùy thời có thể dời đi, tăng mạnh hiệu quả đánh từ xa. Lợi dụng nhiều chất độc, phù lục, hoàn cảnh tự nhiên hơn để chiến đấu. Điểm then chốt nhất là năng lực cơ động.
- Năng lực cơ động là gì? muốn cho binh lính rất hưng phấn sao?
- ...
Tô Kính chợt nhận ra mình quá sơ sẩy, ở trước mặt Tô Mộ luôn lỡ mồm nói ra từ ngữ không thuộc về thế giới này.
- Năng lực cơ động ý chỉ năng lực di chuyển quân đoàn quy mô lớn của phe ta. Ví dụ sau này viễn chinh bốn vạn người là một doanh, hai mươi vạn người một đại doanh. Chúng ta nhất định phải bảo đảm năng lực di chuyển nhanh của binh sĩ quy mô bốn vạn người, trong vòng một canh giờ tập hợp xong. Dựa vào vũ khí ta chế tạo với tốc độ mỗi canh giờ không ít hơn tám trăm dặm tùy ý đưa binh lực đi một hướng, khoảng cách truyền tống không thể thấp hơn hai nghìn dặm.
- Ca, cái này có chút không thực tế. Nếu như chúng ta có thể mua tọa kỵ từ hoàng thất đã rất tốt.
- Coi như mua được Yên Vân thú nhưng muội có nghĩ đến đồ ăn mắc cỡ nào không? Không rẻ hơn ta muốn tạo ra chiến hạm bay. Việc hậu cần muội không cần quan tâm, ta sẽ cho muội pháp điển huấn luyện Ám Dạ Song Long quân, còn cho muội thuyết minh điều khiển vũ khí, cách dùng chiến thuật. Muội chỉ cần lo đánh giặc, về tiền ta sẽ tìm cách.
Tô Mộ nhắc nhở Tô Kính:
- Không nên mượn công chúa, rất mất mặt.
Tô Kính cười cười không phản bác.
- Ca, về hoàng gia thì ca đã đủ thông minh, ta không lo lắng ca chắc chắn có thể xử lý tốt. Hoàng đế coi trọng ca, sẽ không làm khó ca. Nhiếp chính vương là đại nhân vật, dù không thích công chúa cũng không thể trút giận lên ca, dù gì ca là trực hệ của Tô gia. Nhưng bên công chúa ca đừng tưởng rằng là ván đã đóng thuyền mà lơ là.
- Là sao?
- Ca coi chừng bị công chúa biết chuyện của mình.
Tô Kính cau mày, hắn hơi lo thật. Vô Ưu công chúa là người thông minh và nhạy cảm, nếu sau này hắn phải luôn thận trọng thì hôn nhân chẳng còn ý nghĩa.
Tô Mộ không còn lời gì để nói, đành tổng kết:
- Ca trở về Ngọc Kinh thành mọi chuyện cẩn thận.
Tô Kính lặng im, vậy là sắp chia tay, mấy năm trời không thể gặp mặt. Tuyết bắt đầu rơi, tuyết rơi xếp một lớp trên người cả hai, không ai muốn nhúc nhích, mặc cho tuyết kia từ từ chôn vùi hai người.
Tô Kính vốn cho rằng chia ly không là gì, hắn không ngờ mình sẽ nằm suốt đêm trên đỉnh tháp. May nhờ long xà chân khí tuần hoàn không thôi, nếu không cảnh giới Tiên Thiên cũng không chịu nổi giá rét của Hồ Lô khẩu. Khi chui ra khỏi đống tuyết bầu trời vẫn âm u, nhưng nụ cười của Tô Mộ giống như ánh mặt trời.
- Được
rồi, ca cùng ta một đêm, ta rất vui vẻ. Ta tạm thời không trở về Song thành, hai ngày này bên Ngọc Kinh thành sẽ đưa trả lời đến, ta sẽ mang hết tăng binh về. Ta sẽ không tiễn ca. Mau sớm chế tạo đồ ca đã nói đi, ta muốn tùy thời nghe được giọng của ca.
Tô Kính dẫn theo Khuyển Thập Lang và Ưng Dương, không cưỡi Yên Vân thú mà một chiếc chiến xa, bốn con ngựa, cùng Tô Hải trở về Phục Ma thành. Tô Hải không hộ tốn đại quân đi, chỉ có mấy trăm tùy tùng, dọc đường đi rất nhanh.
Đến Phục Ma thành, Tô Kính đi chỗ mình ở liền thấy tin nhắn Tô Tuyệt để lại.
Tin nhắn của Tô Tuyệt rất thú vị, viết trên một tấm bùa giấy, lá bùa kia chất liệu không cần phải nói, quan trọng là chữ viết, nó là chữ bình thường của đế quốc nhưng khi liên kết các từ lại viết trên bùa giấy sẽ biến phong thư thành lá bùa có thể kích phát.
- Tô Kính hãy chuyển lời thay ta, ta muốn một đạo khí trong tay phụ thân của ngươi. Hắn biết là cái gì, đưa thư này cho hắn xem là được.
Tô Kính lấy làm lạ, dường như Tô Tuyệt và phụ thân không có liên lạc gì, hai người quen biết tới mức giao dịch đạo khí sao? Tô Kính không để bụng, nếu kích phát lực lượng trong phong thư này tương đương Kim Đan nhất trọng hoặc nhị trọng hết sức đánh một kích, uy lực rất mạnh.
Tô Tuyệt chơi chiêu này rất đẹp, Tô Kính phỏng chừng nguyên đế quốc hiếm cường giả nào làm được.
Đọc thư phong Tô Kính giữ lại Ưng Dương, Khuyển Thập Lang cùng hắn đi tìm gặp phụ thân của Tô Tiên. Tô Kính là phò mã nhưng thân phận của hắn không hề nặng ký trong Phục Ma thành.
Đối phương là trưởng bối, Tô Tiên đã trợ giúp hắn rất nhiều, trước khi đi nàng dặn hắn hãy đi đi gặp phụ thân của nàng.
Phụ thân của Tô Tiên là Tô Thuấn, cũng là trưởng lão của Tô gia nhưng không phải trưởng lão hạch tâm, được gọi là tại vị trưởng lão. Những trưởng lão này là nhân vật có thực quyền, không thể ảnh hưởng xu thế gia tộc nhưng hoạt động cụ thể nhiều thứ.
Tô Thuấn là Kim Đan ngũ trọng, quyền cao chức trọng, chịu trách nhiệm phân phối tài nguyên của đệ tử hạch tâm Tô gia.
Tô Thuấn sẽ không rời khỏi Phục Ma thành trừ phi thăng lên Kim Đan thất trọng, khi đó gã chính thức là trưởng lão hạch tâm, phải đi Thanh Minh phủ tu hành.
Khi Tô Kính đến nơi là buổi tối, Tô Thuấn đã trở về phủ, không ở nơi làm việc gia tộc.
Người trông cửa nhận thiệp mời của Tô Kính, khách sáo kêu hắn chờ nhưng giây sau giọng Tô Thuấn đã vọng ra:
- Cho hắn vào đi, dẫn tới phòng khách nhỏ.
Giọng nói trầm ổn hùng hậu, nghe khiến người tràn đầy tin tưởng. Tô Kính tin chắc đối phương không thi triển kỹ xảo thôi miên gì, chẳng qua trong lĩnh vực có chút thuộc tính có thể mang vào hiệu quả như vậy.
Điều này nói rõ Tô Thuấn khá tự tin, lĩnh vực thường là phóng đại bản chất của một người.
Tô Kính được dẫn đến phòng khách nhỏ, hắn lấy hộp quà ra hai tay dâng lên, cũng quan sát bộ dạng Tô Thuấn.