Tới gần lục địa, hạm đội các nước Nam Hải sẽ không dám tới gần, đế quốc đóng quân không ít luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, đều tới từ mười hai đạo cung, tới gần lục địa, những cường giả Kim Đan này có lực sát thương phi thường to lớn, cũng không lo lắng không thể bay về.
Lúc này ba người tách ra nhưng hạm đội đi lại rất gần. Mỗi hạm đội đều có một khẩu ngũ hành đại pháo áp trận, ba hạm đội chienu ứng nhau, địch nhân lớn nhất là cường giả Kim Đan, đối mặ hạm đội của địch nhân không có nguy hiểm quá lớn.
Đế quốc viễn chinh xuất động binh sĩ quá nhiều, hạm đội quy mô quá mức khổng lồ, các nước Nam Hải thống nhất thành chỉnh thể, vấn đề vẫn còn tương đối phiền toái, nhưng hạm đội mười hai đạo cung truyền tin tức quay về, các nước Nam Hải có hơn vạn hòn đảo, quốc gia mấy ngàn, tuy thực lực cường đại nhưng chia rẻ với nhau.
Bởi như vậy một quốc gia xuất động ba mươi mấy đầu chiến hạm đã tiếp cận cực hạn, tạm thời liên hợp liên bang cũng không có khả năng so sánh với ba chi hạm đội của Tô Kính.
Chỉ có lên đất liền mới là phương thức tác chiến nguy hiểm, hiện tại có ngũ hành đại pháo, tính nguy hiểm giảm xuống lần nữa. Trước khi lên bờ cứ bắn nát phòng ngự tại bờ biển, trên cơ bản không cần mạo hiểm tiến vào tấm bắn của cung tiễn.
Nửa ngày sau, hạm đội lại cải biến đi về hướng tây, Tô Kính lúc này mới gọi sứ giả lên phi xà hạm, hắn cũng dẫn người lên phi xà hạm chính thức gặp sứ giả.
Vẫn là nhà ăn, không phải phòng khách hoặc là phòng chỉ huy. Trên người sứ giả đổi y phục thường ngày, quy củ ngồi ở chỗ kia, Tô Kính tiến đến hắn còn đứng lên chào o Tô Kính một câu phò mã gia.
- Ngươi nghĩ thông suốt?
Tô Kính cười hỏi.
- Vâng!
Sứ giả cúi đầu.
- Ngươi suy nghĩ cẩn thận cái gì?
- Ta biết rõ phò mã gia sẽ không giết ta, ta trở về châm ngòi thổi gió Hầu gia khẳng định không tha cho ta, cho dù là nhiếp chính vương cũng không thể ngăn cản lửa giận của Hầu gia.
Sứ giả nói câu này làm Tô Kính cười to.
Đúng, hắn dám ra oai phủ đầu với sứ giả, đương nhiên không phải dựa vào mặt mũi của Vô Ưu công chúa, mà là Tiêu Dao Hầu.
Đó mới là chỗ dựa của hắn, bản thân Tiêu Dao Hầu khống chế chế quân đội nam cương của đế quốc, bây giờ cũng khống chế biên quân bắc vực, trừ Võ Uy Vương có bốn chi tinh nhuệ trong tay ra, quân đội khác của đế quốc có chín thành rơi vào trong tay Tiêu Dao Hầu.
Nhiếp chính vương vốn không hiểu hoàng huynh vì cái gì phóng túng Tô Dương, chờ hắn nhiếp chính mới hiểu ra, Tô Dương là hoàng huynh giữ lại đối phó chính mình.
Nếu như hắn buộc Tiêu Dao Hầu làm phản, kết cục duy nhất là bị Khương thị hoàng tộc hủy bỏ thân phận Vương gia của hắn, từ nay về sau không được lại can thiệp chuyện gì trong triều.
Ngươi nhiếp chính chưa tới mười năm đã xung đột với cánh tay đắc lực của đế quốc, nói rõ năng lực của ngươi cũng quá kém, căn bản không xứng ngồi lên vị trí này.
Mà muốn động dao động địa vị Tiêu Dao Hầu chỉ có thể áp dụng thủ đoạn kịch liệt nhất. Tiêu Dao Hầu cũng không phải dễ chọc như vậy, sau lưng hắn còn có Dực Châu Tô gia.
Tô gia có mấy người ngay cả Lý gia đều cảm thấy là tên điên.
Những chuyện này nhiếp chính vương đều hiểu, sứ giả là phụ tá của hắn cũng hiểu một ít. Hiện tại nói với Tô Kính là hắn tỏ vẻ thuận theo.
Bởi vì mặc kệ nhiếp chính vương xuất phát từ mục đích gì ném hắn ra, tuyệt đối sẽ không bảo trụ hắn.
Chính mình thực ngu xuẩn, trách không được nhiều năm như thế không vào được cơ cấu hạch tâm của nhiếp chính vương, chỉ có thể ở bên ngoài chịu khổ. Vốn cho rằng mình là trời cao đố kỵ anh tài, hiện tại đối
mặt Tô Kính, mình mới tính toán hiểu ra, thực, thực, thực không phải là cái gì. Đổi lại người khác bên cạnh vuong gia làm chuyện này đều không làm tới mức như thế.
Chính mình còn tưởng tượng đi tới khuất phục Tô Kính, ban bố ý chỉ và hoàn thành nhiệm vụ.
- Ngươi hiểu là tốt rồi, phụ thân ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào chỉ trỏ ta, tất cả người châm ngòi đều cửa nát nhà tan. Đúng rồi, thân thể ngươi thế nào, có tốt không?
Sứ giả sững sờ sau đó nói:
- Còn không tốt lắm.
- Têế đừng nói chuyện công sự, đúng rồi, lần này vương gia bảo ngươi tới là muốn gì?
Tô Kính xem ra mình đã đủ cong quấn rồii, sứ giả cảm thấy có thể đi hẳng vào vấn đề có chút không tốt lắm. Dù sao hắn là phụ tá của nhiếp chính vương, trực tiếp bán đứng chúa công thì sau này đừng mong sống sót.
- Ân, trước khi ta đi có đồng liêu đề nghị vương nói muốn bản vẽ của ngươi sẽ làm nhiều người tức giận, không bằng bảo ngươi cầm luyện khí sư đưa về thành Ngọc Kinh, sản xuất ngũ hành đại pháo trong thành Ngọc Kinh. Tất cả tài liệu đều do hoàng gia bỏ ra, mà ngươi có thể ngồi thu lợi.
Ác độc ah!
Tô Kính nghe chủ ý như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết nên ứng phó thế nào.
May mắn bên cạnh hắn không có một đoàn đội luyện khí giống như suy nghĩ của nhiếp chính vương, chỉ có hơn vạn thần binh khôi lỗi, còn có Thần Lâm là khôi lỗi biến dị.
Những vật này Tô Kính cũng không có khả năng giao cho nhiếp chính vương. Tuy nhiếp chính vương muốn luyện khí sư luyện chế ngũ hành đại pháo, chính mình trực tiếp cự tuyệt cũng là vấn đề.
Bởi vì nhiếp chính vương không phải lừa gạt, chỉ muốn đặt nơi sản xuất tại thành Ngọc Kinh mà thôi. Tất cả lợi nhuận vẫn thuộc về Tô Kính, nếu cự tuyệt thì không ai ủng hộ hắn.
Rút củi dưới đáy nồi, suy nghĩ thật độc ác.
Bên người Nhiếp chính vương có nhân tài hay không Tô Kính không rõ ràng lắm, bại hoại nhất định không ít. Loại chủ ý này cũng nghĩ ra được, quả thực là cực phẩm.
- Đáng tiếc ah.
Tô Kính thở dài nói:
- Ta chỉ dùng bổn mạng đạo khí luyện chế ngũ hành đại pháo, cũng không thể giao bổn mạng đạo khí cho nhiếp chính vương a?
Sứ giả nghe Tô Kính nói thế tảng đá trong lòng rơi xuống, cũng không còn đổ mồ hôi nữa.
- Phò mã gia, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
- Đúng rồi, trong ý chỉ ghi cái gì ta còn không rõ ràng lắm. Ngươi thân thể như thế nào?
- Thế tử cứ nói đi?
Sứ giả không dám nói tốt, cũng không dám nói tiếp còn chưa khỏe. Lúc này đáp là Khuyển Thập Lang đều cảm thấy sứ giả đã đạt tới cực hạn.
Mặc dù có chút không biết xấu hổ nhưng phải phản ứng nhanh chóng.
- Ta cảm thấy thế nào, ngươi đoạn đường này bôn ba mệt nhọc, bỗng nhiên bệnh nặng không dậy nổi, hôn mê....
Ừng ực!
Sứ giả ngã về phía sau, hơn nữa mũi miệng của hắn phun ra bọt máu suýt nữa bẩn quần á của Tô Kính, muốn chân thật bao nhiêu có chân thật bấy nhiêu.