Tô Kính không có khả năng toàn bộ muốn minh hữu, các hòn đảo chung quanh diện tích ít nhất đạt ngàn dặm mới thu lưu, hắn chỉ chọn các minh hữu lớn, còn lại đều ăn tươi, phân cho hai minh hữu mới một chén canh.
Tô Kính suy nghĩ vô cùng đơn giản, chính mình không nên lưu lại quá nhiều lực lượng ở đây, hai liên bang này sẽ tranh thủ tình cảm của mình và không ngừng cung cấp lính, đây là kế hoạch hoàn mỹ.
Sau khi tiêu diệt sạch chống cự sau cùng trên hạm đội của kẻ địch, Tô Kính lúc này mới lên đảo và ký kết hiệp ước minh hữu với quốc vương.
Lực lượng phản đối trong Xuân quốc cũng bị Tố Nhân Long giải quyết dứt khoát, đánh một trận và cơ bản đã diệt tộc.
Tô Kính lần thứ nhất cảm giác được chính mình không có đứng ở chính nghĩa. Thủ đoạn của Tố Nhân Long khốc liệt như thế làm hắn không ngờ. Tố Nhân Long cũng hoàn thành mệnh lệnh của hắn, hắn đã thu Xuân quốc vào trong tay.
Tô Kính cũng nghỉ ngơi khôi phục trong Xuân quốc, căn cứ minh ước hắn sẽ đóng hai đại binh doanh trong lãnh thổ Xuân quốc. Đó là tám vạn người, tương đối với toàn bộ lực lượng của Xuân quốc, tám vạn người có lẽ hơi ít nhưng đối phương không dám phản kháng.
Mặt khác Tô Kính còn sử dụng các cảng nước sâu ở bốn phía, lưu lại bốn chi hạm đội, mỗi chi hạm đội mười hai chiếc thuyền, cộng thêm số lượng Tiềm Long hạm và Hải Nê Thu nhất định.
Trên cơ bản những lực lượng này là chấn nhiếp Xuân quốc. Muốn ổn thỏa, Tô Kính còn phải đánh hạ lãnh địa của mình chung quanh Xuân quốc.
Lãnh địa không cần quá lớn, chỉ cần có thể cung cấp nuôi dưỡng hai mươi vạn quân là đủ.
Tô Kính phụ tá nhóm: đám bọn họ, bây giờ đang ở cân nhắc lập quốc sự tình, Tô Khắc Long nóng nhất tâm, Tô Kính một khi lập quốc, vậy hắn tiếp theo đạt được cùng loại đại Tư Không đồng dạng chức vị.
Công danh lợi lộc ai cũng mơ tưởng. Những người này bán mạng cho Tô Kính, nếu không có chút khát vọng là không bình thường.
Tô Kính không cho rằng mình phát vận khí con rùa đen làm bọn họ chết sống đi theo.
Đám người Vô Niệm đang bận rộn cải tạo vô địch hạm, đại khái cần nửa năm. Vô địch hạm sẽ không lưu lịa lãnh thổ Xuân quốc, Tô Kính phải tìm nơi an toàn.
Vấn đề này gấp không được, tình hình kinh tế và tài liệu của hắn cũng không đủ dùng cải tạo chiến hạm khổng lồ như thế, tin tức đã truyền cho Vô Ưu công chúa, Vô Ưu công chúa sẽ phái thuyền vận chuyển tài liệu tới.
Tô Kính cũng săn bắn và diệt quốc, thu các loại tài liệu, cung cấp đám người Vô Niệm luyện chế Kim Ngọc Phù Đồ.
Bận rộn tới màu đông, nhiệt độ các quốc gia Nam Hải không quá thấp, chỉ có gió lạnh, các binh sĩ phía nam lại nhớ nhà.
Chùng quanh Xuân quốc cũng không có minh hữu thứ hai mà Tô Kính khát vọng đạt được, ít nhất trong ngàn dặm không có.
Tô Kính không thể không phái chiến hạm phù không đi tìm kiếm ở các nơi, tại hướng tây nam một ngàn tám trăm dặm phát hiện một một đảo quốc đáng tin cậy, số lượng cư dân cũng vượt qua một trăm triệu, quốc gia này là quốc gia nô lệ.
Điểm này làm cho Tô Kính không thích, dứt khoát phái nhân thủ lẻn vào gây xích mích nô lệ tạo phản, tốn hao ba tháng trong ngoài giáp công đã tiêu diệt này quốc gia, huyết tẩy vương công quý tộc.
Sau đó hắn đổi tên quốc gia này, đổi tên thành nước cộng hòa Lẫm Đông.
Đây cũng không phải sáng tạo độc đáo của Tô Kính, các nước Nam Hải cũng có chế độ cộng hòa, số lượng không nhiều lắm mà thôi. Nước cộng hòa Lẫm Đông hắn tìm trong lịch sử của vương quốc này vương tộc có chút sức ảnh hưởng, một lần nữa phụ tá đăng cơ, mà quyền lực vương quốc chính thức nằm trong tay thủ tướng.
Nghị viện cũng tồn tại, trực tiếp bị Tô Kính mất quyền lực, thủ tướng
là khôi lỗi của Tô Kính.
Nước cộng hòa Lẫm Đông cũng không có mâu thuẫn gì, ngược lại càng mang ơn đám người Tô Kính.
Tô Kính kết minh với Lẫm Đông, trong bán kính ngàn dặm không có lực lượng nào chống cự, đều bị Tô Kính thanh lý mất.
Tô Kính còn phát hiện căn cứ quân sự không tệ, đó là một hòn đảo có diện tích mấy vạn dặm vuông, nó còn lớn hơn cả thủ đô lớn nhất trên địa cầu. Này hòn đảo này sơn mạch không cao, luyện khí sĩ khảo sát liền phát hiện địa chất ổn định, hơn mười vạn năm sẽ không có địa chấn tai họa.
Mặt khác hòn đảo có sơn mạch không cao nhưng lại rất nhiều, không sợ sóng thần trùng kích, hướng tây có ba khu vực thích hợp làm hải cảng. Phía đông có một nơi là hải cảng tự nhiên.
Hòn đảo này được Tô Kính đặt tên là Thần Binh đảo, dứt khoát xây dựng quân doanh nơi đây, vô địch hạm dùng tám đầu phi xà hạm kéo sang nơi này tiến hành cải tạo.
Thần Binh đảo rầm rộ, tù binh bị đưa tới dây là khổ sai. Tô Kính cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần có thể xong việc trong ba tháng, những người này có thể thu hoạch tự do.
Cho dù cho đám tù binh tự do cũng không có khả năng bơi về Ấn Gia đế quốc, chỉ có thể gia nhập thế lực của Tô Kính.
Sứ giả nhiếp chính vương dứt khoát quên sứ mạng của mình, hắn mua một khối thổ địa ở Xuân quốc, cũng không có ý định quay về đế quốc. Hắn không thể đầu nhập vào Tô Kính, bởi vì hắn là phụ tá của nhiếp chính vương Khương Dạ. Hắn cũng không có biện pháp trở về.
Nhiếp chính vương bên kia không chiếm được đáp lại cũng hiểu xảy ra chuyện gì. Vô địch hạm bị Tô Kính bắt được nên hắn rất tức giận. Trăm vạn đại quân của Ấn Gia đế quốc làm ăn cái gì thế?
Hắn thật không nghĩ đến thần miếu sử trên vô địch hạm chết không minh bạch, càng không có nghĩ tới quan chỉ huy vô địch hạm không nghe hắn khuyến cáo, chia thành năm mươi vạn tiếp cận, ý đồ phá hủy lực lượng của Tô Kính trên đất liền.
Nếu không phải địa hình trên vô địch hạm phức tạp, chỉ sợ chiến dịch này sẽ kết thúc trong một tháng.
Tô Kính lúc này không sống không chết ghi một phần tấu chương cho nhiếp chính vương Khương Dạ trình báo chiến công, yêu cầu khai phủ ở hải ngoài và xin cấp bậc hầu tước.
Nhiếp chính vương bóp mũi đáp ứng Tô Kính thỉnh cầu, phong Tô Kính tam đẳng Viễn Hương Hhầu, gia phong chính tam phẩm xa kỵ tướng quân.
Sau đó Tô Kính thành lập hầu phủ trong Thần Binh đảo, cấp bậc không thấp hơn công quốc, tuy cuối cùng là căn cơ hải ngoại nhưng cũng là đế quốc đáp ứng, Tô Kính muốn đảo cũng không nhiều.
Sau đó Tô Kính lại đưa mười vạn tù binh trở lại, bắt đầu mượn thuyền Xuân quốc đưa về Đông Tần.
Sau đó quốc vương Xuân quốc và quốc vương Lẫm Đông dâng quốc thư cho Đông Tần. Bởi vì là liên bang của Tô Kính cho nên Đông Tấn không thể chiếm đoạt bọn họ, thừa nhận địa vị quốc vương của bọn họ.