Chương 149 Căn nhà Ma
Minh đứng trước căn nhà gạch đỏ mặt tiền rộng 10m chiều sâu 14m, quả nhiên còn mới nguyên, thần thức quét vào nhà xem, đồ đạc đầy đủ, phòng ốc chia hợp lý, chung quanh còn có vườn trồng cây cảnh, phía sau có sân thượng, trên tầng một có balkon nền đúc bằng be tông, chung quanh bằng sắt sơn màu xanh lục.
Thấy Minh đi lại quan sát căn nhà thì thấy hàng xóm mở cửa sổ ngạc nhiên nhìn Minh, cuối cùng có một bà đứng tuổi đến chào hỏi, thì ra là một ngườì hàng xóm gần đây.
- Ông có hứng thú với căn nhà này?
- Đúng vậy, tôi thấy khá rẻ nên tò mò xem. Nếu quả thật được giá tôi sẽ mua.
- Tôi khuyên ông chớ có mua căn nhà này?
- Tại sao vậy?
- Ông không biết sao, căn nhà này xây xong liền bị hàng xóm chung quanh kiện khiến chính quyền phải rút lại giấy phép xây nhà.
- Sao lại vậy, có giấy phép người ta mới xây, xây xong lại rút giấy phép bắt người ta đập nhà đi xây lại sao... Vậy hàng xóm kiện vì chuyện gì?
- Đúng là như vậy nên mới rắc rối. Hàng xóm kiện vì căn nhà này xây không hợp với các nhà chung quanh, mất sự hài hòa của xóm nhà này, bề ngang quá lớn, cao cũng vượt trội hơn các ngôi nhà chung quanh.
Minh đờ người ra, không ngờ lại có luật lệ kỳ cục này nữa. Ở Á Châu, đất của ta, tiền của ta, ta bỏ ta xây xấu đẹp mặc kệ ta, hàng xóm nào lại dám kiện. Đây không phải là lòng ghen tị hay sao?
Bà hàng xóm nói tiếp:
- Vụ kiện đến nay vẫn chưa xong, khoảng năm năm trước đây chủ nhà này bị áp lực quá lớn, khiến gia đình xáo trộn, tinh thần xuống dốc rồi sinh ra chán nản, rượu chè, sau đó bị tai nạn xe tử thương. Vợ con ông ta thấy vậy bán rẻ căn nhà đi. Nhưng chủ mới mua dọn vào ở chưa được nửa năm đã phải dọn ra, sau đó lập đi lập lại trong vòng năm năm đổi chủ bảy tám lần, cho đến bây giờ một năm nay không ai dám mua căn nhà này nữa.
- Tại sao?
- Còn tại sao, căn nhà có ma. Ai cũng biết rằng chủ nhà đầu tiên bị chết oan ức nên ai mua dọn vào ở cũng bị dọa sợ và quấy nhiễu. Nên nếu ông mua căn nhà này thì phải chuẩn bị tinh thần để giải quyết hai vấn đề. Thứ nhất giấp phép giữ căn nhà, thứ hai tìm cách điều đình với con ma kia.
- Chuyện này nghe như chuyện phim ảnh kinh dị, thành thật cám ơn bà thật nhiều đã kể cho tôi rành mạch như vậy, khiến tôi biết rõ giá trị thật của căn nhà này.
- Không có chi, tôi chỉ làm nghĩa vụ của mình nên cho ông biết trước, kẻo khi mua rồi vào ở không được thì phải chịu thiệt...
Minh trở về Hamburg chờ đến tối mới trở lại dùng ẩn thân thuật vào trong căn nhà ma đăng bán không người ở xem xét. Vào cửa chính là phòng giữa bên trái là nơi để giày, bên phải tủ đơn giản để áo mũ, có đặt một tấm gương lớn trông thật lộng lẫy. Qua cánh cửa mới vào hành lang, bên trái là phòng bếp, bên phải là nhà vệ sinh, phòng tắm cho khách, bên cạnh là phòng ngủ cho khách, rồi đến cầu thang lên tầng một, rồi cầu thang xuống hầm. Tiếp đến là phòng khách bốn mươi mấy mét vuông, bên hông có cửa thông ra ngoài là sân thượng, phía trong phòng khách còn hai căn phòng nữa.
Tất cả nền được lát đá 40x40 cm cùng màu nâu đỏ, bây giờ tuy bên ngoài -10 °C nhưng Minh cảm giác thấy hơi ấm từ nền đá truyền vào lòng bàn chân, chàng tò mò dùng thần thức xem xuống theo đường ống dẫn khí nóng dưới lớp nền đá theo tới ống chính từ lòng đất khoảng 100m dẫn lên.
“Không ngờ đây là hệ thống lò sưởi tân tiến, lấy nhiệt năng từ dưới lòng đất!” Kỹ thuật dùng nhiệt lượng trực tiếp hay làm nóng nước dùng cho lò sưởi. Minh suy nghĩ nếu dùng nhiệt năng chuyển thành điện năng, rồi chuyển ngược lại thành hàn năng lượng dùng cho điều hòa không khí.
Đắc Lắc khí trời nóng nhiều hơn lạnh nếu cần thì phải là máy lạnh chứ không phải lò sưởi như hệ thống này. Muốn chuyển hệ thành máy lạnh thì còn phải nghiên cứu nhiều hơn nữa, và chắc chắn phải chuyển đổi qua các dạng năng lượng.
Minh lại tiếp tục xem trong phòng bếp, bàn ghế, bếp gas, bếp nướng điện, tủ lạnh, tủ đá, máy rửa chén ...bồn rửa chén, tủ chén đĩa dao xiên muỗng đầy đủ tiện nghi. “Đúng là bếp tây có khác, toàn là đồ xa sỉ không, nguyên cái tủ đá kiêm tủ lạnh đã trị giá hai ngàn Euro rồi”.
Vào phòng khách khiến Minh sáng mắt ra, một bộ sa lông 7 chỗ ngồi. Một chiếc bàn ăn mười chỗ. Kệ sách lớn để mấy ngàn cuốn theo bộ, sát tường còn có hồ cá, cách một thước bên trái lại kê một cỗ Piano hiệu Feuchrich một cánh màu trắng. Minh tò mò lại gần xem kỹ thì thấy còn sang hơn cỗ Piano của mình trong cung điện nữa... Tivi 80 inch còn một hệ thống Beamer với màn ảnh cuộn lại khi không dùng. Trên tường còn trưng năm sáu bức tranh của Picasso.
Minh không xem những đồ lặt