Chương 15 Gặp Họa Đắc Phúc
Minh tỉnh lại mở mắt ra thì thấy chung quanh tối om bỗng nghe có một người có giọng lạnh lẽo nói:
- Chúng ta đợt này đến nhân giới tìm kiếm được trong ba nước Việt-Nam, Lào, Campuchia tất cả 125 đứa, không ngờ Việtnam lại sản xuất nhiều mầm non nhân tài đến thế những 70 đứa, Lào 40 đứa, Campuchia 15 đứa.
- Đây là ở đâu sao nói tiếng gì kỳ lạ vậy, mà sao ta cũng vẫn hiểu được.Minh yên lặng nghĩ lại thấy mình bị nhốt trong một cái túi màu đen.
- Chuyến này chúng ta thu hoạch ít nhất 125 vạn trung phẫm linh thạch, mỗi người ít nhất được 6 vạn trung phẩm linh thạch.
-”Thì ra bọn vô lương này bắt cóc ta đem đổi bán lấy linh thạch”. Minh lại nghĩ.
Một giọng nói trầm ấm lại nói:
- Trước khi đem đến giao cho trại Cơ Mẫn chúng ta một lượt cho bạn chúng uống Dịch Não đan cho chúng quên hết ngồn gốc, sau đó cho uống Ngôn Ngữ đan cho chúng hiểu tiếng nguyên thủy. Chúng ta mười tám người nhau chia ra cho bọn chúng uống.
- “Cái gì! Nguy rồi, bọn này muốn tẩy não cho ta quên hết nguồn gốc. Làm sao bây giờ”
Bất giác Minh vận nội khí trong người cho chạy khắp thân thân thì thấy chân khí vẫn vận hành như thường, không biết làm sao mới chống lại được Dịch Não đan của bọn chúng đây. Chưa kịp làm gì thì đã có người mở túi ra, thì vội vàng nằm yên nhắm mắt lại thì một bàn tay to tướng đỡ đầu mình rồi một viên thuốc nhét vào miệng mình, chưa kịp phản ứng thì tay mũi đã bị nắm chặt bất giác viên thuốc tự động được nuốt xuống bụng.
Minh chợt cảm thấy một luồng khí nóng mãnh liệt từ bụng chạy lên đầu dường như không ngừng cắn nuốt, một lúc lại thấy một luồng khí mát quen thuộc từ đầu não chạy ra bao bọc luồng khí nóng kia rồi rút trở về đầu não. Minh thử vận dụng đầu óc thì thấy Mình vẫn sáng suốt, Minh thử tự hỏi trắc nghiệm mình:
- “Ngươi là ai?”
- “Ta là Minh, Lã Thanh-Minh”, mẹ ta là Mai-Nhị.
- “Vậy người thân của ngươi có những ai?”
- “Ta còn có ông bà Ngoại, bạn ta là Tuân, ta còn quen cụ Thứ, cụ Nhơn cũng là sư tổ ta cũng là Thầy của mẹ ta”
Minh lại cố nhớ lại thì ngạc nhiên vô cùng nhiều điều mình trước kia bị quên hết bây giờ lại nhớ, ngay cả khi ba tuổi mình xem một nửa hòn bi màu đen, bỗng hòn bi sáng lên rồi bay vào trán mình, rồi khi học trong vườn trẻ người coi là ai, có những đứa nào, rồi lớp 1d học đọc học viết học tính những gì vv... đến lúc luyện Hùng Kê nội gia quyền sang tới tầng thứ sáu, khóa cửa để sang nhà ông bà Ngoại thì bị bất cóc. Tất cả đều hiển hiện trong trí nhớ.
-”Tuyệt diệu, quá sức tuyệt diệu! “ Minh bỗng nhớ lại vị Thần bí trong mộng có nói trí nhớ của mình bị bảo vật làm che mờ làm ảnh hưởng trí lực, bây giờ xem ra mình may mắn bị ăn viên Dịch Não đan kia, nó không cắn nuốt trí nhớ của mình lại đi cắn nuốt cái màn khí đang che mờ trí thức của mình khiến mình như đang bị mây che phủ lại được thấy trời xanh, trăng sao. Vậy làm sao mình có thể liên lạc và sử dụng được bảo vật kia ? Vừa tự hỏi đến đây thì Minh nghe thấy trong đầu:
- Chủ nhân muốn liên lạc với tiểu nhân có chuyện gì ?
- Ngươi là ai? Đang ở đâu, sao gọi ta là chủ nhân?
- Tiểu nhân là Hồng mông Linh châu, à không là hồn của Hồng Mông Linh châu. Tiểu nhân đã nhận Nhài chủ nhân làm chủ từ khi Ngàì còn nhỏ.
- Tại sao ngươi chọn ta, mà không chọn người nào khác.
- Số mệnh thôi, ta cũng không có được lựa chọn.
Chưa kịp hiểu rõ thì bỗng lại một bàn tay lại nâng đầu mình, bị nhét một viên thuốc, lại bị bịt mũi, nuốt thuốc xuống vv... lại một màn diễn lại...nhưng lần này luồng khí mát từ đầu não không có xuất hiện. Minh suy nghĩ chợt thấy trong trí nhớ của mình có thêm nhiều kiến thức mà chưa bao giờ biết đến.
Nơi đây là Tu Chân Giới, ngôn ngữ dùng là ngôn ngữ nguyên thuỷ của nhân loại, từ 1800 trước công nguyên tháp Hỗn Độn(Tháp Babel) xây dở dang bất thành nhân loại bị chia thành nhiều ngôn ngữ khác nhau nên phải phân tán. Còn trước đó mọi người cùng một ngôn ngữ nguyên thủy.
Minh cứ để mặc không quản bọn kia làm gì tiếp tục hỏi.
- Vậy ngươi có phải là hòn bi màu đen bị vỡ một nửa không.
- Đúng vậy, Ah.... cái gì hòn bi vỡ. Tiểu nhân là Linh châu bị vỡ. Hôm đó ở tầng trời thứ tám, chủ nhân cũ của ta bị ba vị Thiên Vương vây đánh, họ dùng ba món Hồng Mông Linh bảo quần công, chủ nhân tiểu nhân yếu thế đành đem tiểu nhân ra đón đỡ, thân tiểu nhân bị một đòn chí tử của ba món Linh bảo liền bị thương rơi vào khe không gian rơi đến bên chủ nhân, còn chủ nhân cũng giết bị hồn phi phách tán biến mất.
- À ngươi là bảo vật là Linh Bảo. Vậy tất cả Linh bảo đều có hồn hay sao?
- Đúng, nhưng hồn cũng theo cấp bậc, Linh vật, linh bảo đều có hồn nhưng cấp bậc khác nhau, bảo vật có linh tính kém thì công dụng và khả năng của nó thấp kém không giúp ích gì được nhiều, kém là nó sở hữu ít linh khí, một khi bị hao hết liền trở nên vô dụng, khá hơn thì có thể hỗ trợ được chủ nhân trong chiến đấu, luyện đan, luyện khí...cao hơn thì có thể trao đổi nói chuyện, siêu cấp cao cấp hiện nay thì có hồn cường đại có thể hóa hình ngưòi và dùng nhiều phạm vi khác nhau.
- Bảo vật cũng hoá thành hình người được sao?
- Được chứ, đây là siêu Linh bảo, cấp cao nhất của vũ trụ hiện nay.
- Vậy ngươi ở cấp bậc nào?
Linh châu buồn bã:
- Tiểu nhân trước đây cũng thuộc cấp cao nhất của vũ trụ nhưng sau khi bị hủy một nửa thân thể đã không còn là.
- Vậy ai đã chế tạo ra ngươi?
Linh Châu giọng hơi run sợ hãi có phần tôn kính đáp:
- Chính là Đấng Chí Tôn hội tụ Hồng Mông khí tạo ra tiểu nhân. Tiểu nhân được coi là món đồ chơi trong tay con cháu Ngài mà thôi. Sau đó tiểu nhân được ban tặng cho chủ nhân cũ.
- Đáng tiếc chủ nhân cũ của tiểu nhân quá kiêu ngạo, nhiều lần làm phiền lòng nhiều người kể cả Đấng chí tôn, nên trở nên cô độc nên mới xảy ra chuyện.
- Vậy trước kia ngươi có thể