Chương 16 Hồng Mông Ngũ Hành quyết và Ẩn Thân thuật
Minh thấy trời đã tối trong phòng không còn ai canh giữ liền ngồi xuống ngưng thần tỉnh trí sau đó quyết định thử vào trong Hồng Mông Linh Châu không gian xem. Vừa tập trung tinh thần nghĩ đến tiến vào Linh Châu Minh thấy đất trời đột nhiên như xoay chuyển rồì trước mắt lờ mờ sáng, nhìn lên trời thì thấy mặt trời tuy có đó nhưng lu mờ ảm đạm, thiếu hơi ấm, không chói chan và đem lại năng lượng như ý nghĩa mặt trời, cây cối chung quanh khô héo mục nát trông vừa âm u vừa ảm đạm mất hết cả sức sống, không âm thanh nào dù là tiếng côn trùng, cảm giác như mình đang trong cõi u minh, bốn phía nhìn xa thăm thẳm không biết đâu là cùng đích, phía trước loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện một toà nhà cũ màu trắng nhưng màu sắc phai lạt lại nhạt pha lẫn màu rêu xanh.
Khi đến gần Minh khẳng định đây không chỉ đơn thuần là một căn nhà, phải gọi là lâu đài mới đúng, chính mình đã đi phố Buôn Ma Thuột xem nhiều nhà cao tầng sang trọng nhưng xem ra không có căn nào lớn bằng lâu đài này. Minh đi vòng quanh một vòng bất giác đã đi đến trước cửa chính lúc nào không hay, hai cánh cửa chính nặng nề tự động mở ra, Minh thong thả bước vào quan sát chung quanh, đây là nơi tiếp đón khách rộng khoảng 100 mét vuông đi qua một hành lang rộng 5 mét dài 10 mét thì vào phòng tiếp khách rộng đến 500 mét vuông, có có thể tiếp một lúc hai ngàn ngưòi, khắp nơi bụi bặm đóng dầy cả tấc.
Ở giữa kê một chiếc bàm bầu dục thật lớn chung quanh xếp ghế dựa có nệm ngồi. Trên bốn bức tường có treo nhiều bức tranh Minh xem qua thì chẳng hiểu là loại tranh gì và muốn diễn đạt điều gì. Phía trong là các phòng giải trí thư giãn, luyện võ đường. Lên trên tầng lầu thứ nhất Minh thấy có 6 cái phòng ngủ lớn, một thư phòng,
Minh tò mò vào xem kỹ thư phòng thì thấy có một cái bàn một cái ghế hai kệ sách, sách nhìn không giống sách hiện đại mà là cuộn lại thành quyển trục.
Minh lấy mấy quyển trên kệ mở ra xem thì thấy luận về Ma đạo, lấy quyển khác xem thì mói về Quỷ giới, lại lấy cuốn khác xem thì lại là sách luận về Yêu thú. Minh xem một hồi thì thấy mấy quyển về yêu thú là có vẻ hấp dẫn một chút. Còn về ma quỷ thì không có ấn tượng gì.
Sang bên kệ kia thì thấy sách về y đan, và luyện bảo. Minh xem cũng chẳng hiểu gì nên để sách lại đi ra lên lầu ba xem. Lầu ba cũng có một thư phòng Minh liền vào xem thì thấy ba kệ sách, xem thử thì ra toàn là sách dạy về Trận pháp, chữ số rối loạn cả mắt. Minh nhắm chừng thời gian vào đây xem sách đã được sáu bảy tiếng nên muốn rời khỏi đây để dịp khác xem lại. Nhiều thứ chẳng hiểu gì lần sau vào phải nhờ Linh Châu Hồn hướng dẫn giải thích thì hay hơn. Xuống tầng chệt Minh lại theo hành lang qua phòng đón khách rồi ra ngoài tất cả các cánh cửa đều tự động mở đóng nên chốc lát Minh đã ra ngoài lâu đài. Vừa tập trung tinh thần ý thức ra khỏi Linh châu lại một màn trời đất xoay chuyển Minh đã thấy chung quanh tối om, mùi hôi thối bay vào lỗ mũi.
- “Sao bây giờ lại còn ban đêm? Bây giờ phải là sáng ban mai mới đúng chứ! Thật là cái gì mình cũng không hiểu.”
Thấy đang còn đêm Minh lại tập trung tinh thần gọi Linh Châu Hồn ra để hỏi những thắc mắc.
- Tình trạng Linh Châu giới thật thê thảm ảm đạm, không biết trước kia và bây giờ có sinh vật nào sinh sống không?
- Trước kia chủ nhân cũng đem một sinh vật sinh sống trong đó, nhưng đã chết hết.
Chủ nhân truớc kia cũng ít khi dùng đến Linh Châu, thỉnh thoảng Ngài vào đọc sách, luyện bảo, hay luyện đan, mỗi khi về chủ nhân lại đem một ít hạt giống cây, thảo dược để trồng sau lại mang về ít giống trùng, vài loại bò sát, chim muông trăm giống, còn mang về một cái lâu đài, có năm tầng, ba tầng lầu, tầng chệt và tầng hầm. Ttrong đó có đủ sẵn các phòng ốc và đồ đạc, sách vở....Linh Châu giới chỉ còn một tầng nền, sức sống rất suy yếu, tầng này có đầy đủ ba đại dương và một lục địa, trên bầu trời có mặt trời và mặt trăng nhưng suy yếu đến mức nguy cơ tùy lúc tự hủy diệt.
- Vậy ta phải làm gì để phục hồi sức sống.
- Đương nhiên chủ nhân phải tu luyện, một khi tu vi của chủ nhân tăng thì Linh Châu tự động được tu bổ, hồi phục và tăng trưởng. Nếu chủ nhân tu luyện đến cảnh giới cao nhất định thì có thể dùng hồn lực sửa đổi tất cả như ý mình.
- Vậy ngươi có thể tu luyện không?
- Không. Lão nô dù là Linh Châu Hồn không thể tu luyện nhưng có thể dựa vào hay qua chủ nhân để tăng trưởng tiến cấp.
- Vậy công pháp quyết tu luyện thích hợp nhất để tu bổ Linh Châu là gì, ngươi biết nó không?
- Chủ nhân có thể tu luyện bất cứ công quyết nào đều có thể tu bổ Linh Châu. Vì cho dù là Tiên, Ma ,Yêu, Quỷ, Ngũ Hành, Hỗn độn, Lôi, Điện khí lão nô đều có thể hấp thụ để chuyển qua Hồng Mông khí. Thích hợp nhất công quyết thì vẫn là công pháp có liên quan đủ Ngũ-Hành hỗn độn vì lão nô có thể gần như trực tiếp hấp thụ. Trước kia cựu chủ nhân có tu luyện Hồng Mông Ngũ Hành quyết, và mấy môn quyết pháp khác, vậy chủ nhân truớc cứ luyện nó sau đó tìm hiểu nghiên cứu xem.
- Ngươi có bản Hồng Mông Ngũ Hành quyết không?
- Chủ nhân xin chờ lão nô chờ một chút.
Minh ngồi ngưng thần một lát thì nghe thấy.
- Chủ nhân, cẩn thận.
Minh vừa nghe cẩn thận đã thấy trong đầu một chùm sáng bay đến, bất giác trong trí nhớ có thêm nội dung hai quyển trục. Một quả nhiên là “Hồng Mông Ngũ Hành quyết” còn bộ kia “Ẩn Thân pháp thuật”. Minh xem qua một lúc mỉm cười nói:
- Ngươi làm việc tinh vi, tỉ mỉ, cẩn thận lắm.
- Thời gian trong Hồng Mông Linh Châu giới dường như nhanh hơn ở Tu Chân Giới chuyện này tại sao?
- Trước kia thời gian so với Tu Chân Giới gia tốc lên khoảng hai ngàn lần, bây giờ chỉ còn không tới haì lần, tức là gần hai ngày bằng một ngày ở Tu Chân giới hay Tu Thuật giới, Phàm giới cũng vậy.
- Sao còn một thế giói tương tự Tu Chân giới nữa hay sao?
- Đúng vậy. Người tu luyện Việt Nam hầu hết là đi nơi đó.
- Khi có dịp ta phải đến đó chơi cho biết.
Trước hết Minh nghiên cứu quyển “Hồng Mông Ngũ Hành quyết”, Chương đầu giải thích từ nguyên thủy vũ trụ tạo thành trong hư vô bằng Hồng Mông khí, và quyết pháp này tu luyện phải hấp thụ hồng mông. Hồng Mông khí không phải ai tiếp xúc cũng được, nếu thân thể không đủ tiêu chuẩn cường mạnh thì sẽ bị Hồng Mông Khí cắn nuốt trực tiếp bị phân hóa chuyển thành mông khí. Tiếp theo Ngũ hành khí là năm loại khí chất căn bản xuất từ hồng mông, có thuyết nói ngũ hành từ hỗn độn nhưng hỗn độn từ đâu có, hỗn độn khí là dung hợp trong đó đủ mọi loại khí, một khi vũ trụ hay một thành phần vũ trụ bị hủy đi thì sẽ biến thành hỗn độn khí, vậy nguồn gốc vẫn là hồng mông khí. Chương hai chỉ phương pháp thổ nạp hồng mông và ngũ hành khí, giải thích nguyên tắc ngũ hành sinh khắc làm sao đo lường ngũ hành khí và cần bằng ngũ hành khí, thích chương ba dạy luyện điều kiện phải có là thân thể tiên thiên và linh hồn lực cảnh giới thứ ba (ngang với thần thức Nguyên anh kỳ của tu chân giới hay Thánh thai kỳ của Tu Thuật giới), hấp thụ hồng mông và ngũ hành qua các huyệt khiếu và Hồng Mông được thu nạp sẽ trực tiếp được Hồng Mông châu tiếp thụ, còn Ngũ Hành khí thì cường mạnh cải tạo thân thể sau đó tuỳ theo cung cấp cho Hồng Mông Linh châu. Hồng mông Linh Châu tiếp thu ngũ hành khí liền biến chuyển thành Hồng Mông khí. Chương bốn giới thiệu mười tầng tu luyện giải thích những thay đổi của tu luyện giả, và thay đổi tiến cấp của Hồng Mông Linh Châu.
Thấy trời còn tối Minh phong kín nhĩ lực, nhắm mắt khoanh chân xếp bằng trên lưới sắt trong cũi bắt đầu tu luyện Hồng Mông Ngũ hành quyết. Trước tiên Minh nhìn số lượng ngũ hành chân khí trong người thì thấy bốn lại độ cao 10, còn Kim khí còn ở độ 7. Minh tập trung ngưng thần tìn cảm giác chung quanh, một lúc sau thì cảm nhận chung quanh hiện hữu các phân tử trong không khí, các màu vàng, đỏ, xanh, trắng, xám Minh vội theo phương pháp từ mũi nạp các phân tử mang màu trắng vào cơ thể xuống đan điền. Khi thấy chung quang không còn một phân kim khí nào mới dừng lại xả khí. Minh tò mò kiểm lại thì Kim khí đã lên một chút nhưng vẫn còn ở độ 7 như trước..Thật ra tứ nhỏ đến bây giờ Hồng Mông Linh bảo không ngừng dùng Ngũ Hành khí tu bổ, chữa trị tăng cường cho thân thể Minh nếu Minh không luyện tập thì cuối cùng ngũ hành chân khí cũng được cân bằng.
Trời vừa sáng cửa phòng được mở ra. Một lão phụ bước vào phân phát cơm và nước cho các cũi. Minh ăn thử mấy miếng thấy không có gì ngon nhưng nghĩ cơ thể mình đang cần nhiều năng lượng nên ăn hết không để sót. Tên dã nhân bên đối diện thấy vậy cười. Minh trợn mắt nhìn nó bảo:
- Có cái gì thích thú đáng cười đâu?
- Ta thấy ngươi ăn cơm rất thú vị.
- Cái gì? Ăn cơm ai chẳng giống nhau.
- Không phải đâu!