Chương 237 Bất Diệt Ma Quân
Minh nghe nàng nói không ý kiến, trong khi tiếp tục cảm thụ sung sướng thành công dư vị trong "Thần Di" thuật, chàng tự nhủ:
"Từ nay ta tha hồ tung hoành trong thiên địa, bất quá Tiên giới không gian ổn định hơn phàm giới rất nhiều, không biết ta có thể dùng Thần Di chuyển từ tinh cầu này sang tinh cầu khác như dùng thuấn di ở ở Tu Chân Giới chăng?
Chàng biết thần di thuật này dựa vào hỗ trợ của Hồng Mông Linh Châu giới, chàng chợt nhớ đến vừa rồi ta chẳng Thần Di từ cung điện trong Hồng Mông Linh Châu giời đến bên Tăng Hòa là gì, nếu thế có thể quả quyết «có thể» dựa vào Hồng Mông Linh Châu giới làm môi giới, tức là khi thuần di phải thông qua Hồng Mông Linh Châu giới. Hồng Mông Linh Châu thần kỳ huyền diệu vô cùng, cho đến nay chàng không tận dụng nó nhưng biết khi còn ở tầng hai trong Địa Uyên, có thể di động trong vũ trụ trong chớp mắt đến nỗi chàng không cảm giác được chút sức cản nào." Nghĩ đến đây chàng chỉ muốn chứng thực ngay lập tức, chàng cố kiềm chế lòng ham thích của mình lúc này.
oo0oo
Tu Chân giới Đông-Duyến châu mấy ngày nay khắp nơi run sợ trước tin tức Thiên Ma giáo phục hồi, nhất là các tông phái, kế đến các đại gia tộc.
Bất Diệt Ma Quân phụ trách Thiên Ma môn tại Tu Chân Giới, khi hắn xuất quan mới hay Thiên Ma môn bị diệt, trong khi đồng môn chẳng biết đến, hắn vội vã hạ phàm giận dữ truy lùng Hàn Tinh khắp nơi.
Nghe tin này Luyện bảo tông cũng như Huyền-Ngọc đan tông kinh hồn khiếp đảm nhất, Hàn Tinh đảm đương chức Đại Trưởng Lão Huyền-Ngọc đan tông, chưởng môn và các trưởng lão mấy ngày nay nóng lòng sốt ruột như kiến bò trong chảo. Việc này chỉ có đại trưởng lão Hàn Tinh có thể giải quyết nhưng một năm nay không có tin tức Hàn Tinh.
Thanh Phong trưởng lão bất đắc dĩ kêu Tiêu Khắc (Lê Tuân) đến hỏi thăm, lão biết giữa hắn với Hàn Tinh có tình bằng hữu, nhưng cũng không nắm chắc chỉ là trong lúc túng quẫn không lối thoát nên cầu may mà thôi, đáng tiếc Tiêu Khắc cũng chẳng biết tung tích Hàn Tinh. Mấy ngày nay Tiêu Khắc cũng đã nghe tin tức Thiên Ma môn Bất Diệt Ma Quân hạ phàm.
Thanh Phong trưởng lão trịnh trọng:
- Ngươi ráng nhớ lại xem, Đại trưởng lão có thể ở đâu, việc này trọng đại liên quan đến chẳng những sự tồn vong của bổn tông còn là của Đông-Duyến châu.
Tiêu Khắc cũng biết sự việc lần này nghiêm trọng nhưng chính mình không biết Minh đang ở đâu. Hắn chợt thốt:
- Nhị trưởng lão thử đến Thanh Hà Cung hỏi thăm xem, khi rời đi lần cuối hắn muốn tới đó thì phải. Nếu còn không thấy, đệ tử sẽ đi với nhị trưởng lão tìm một nơi khác nữa.
Thì ra Tiêu Khắc nghĩ đến Hồng Mông giới, hắn chưa bao giờ tự mình vào Hồng Mông Linh Châu giới, lần này gặp chuyện khẩn cấp bất đắc dĩ phải làm như vậy thôi.
oo0oo
Minh và Mỵ-Điệp trước cung môn còn trao đổi với nhau đã có đệ tử Thanh Hà Cung tiếp đón nói:
- Chào Hàn tiền bối, sư tổ đang đợi tiền bối từ lâu.
Mỵ-Điệp nghe vậy lên tiếng:
- Anh đi gặp Ngọc-Hà tiền bối trước đi còn em kiếm Kiều-Tuyết nói chuyện.
Minh gật đầu theo hai nữ đệ tử vào trong cung phía sau một động phủ sạch đẹp, Ngọc-Hà lão tổ đang ở đó. Quả nhiên nàng năm trước chiếm lấy thân thể Bạch-Yến nên trông hơi quen, chàng lúc đó chỉ nhìn thoáng qua khi Bạch-Yến vội vã rời khỏi nhà trọ nên nhớ rất mơ hồ.
Ngọc-Hà dùng thần thức đánh giá Minh, vẫn hơi thở độ kiếp kỳ nhưng linh hồn độ rung cảm nhận sâu không đo lường được, nàng giật mình tự hỏi: "phải chăng cường độ của linh hồn tiên nhân thượng giới". Nàng vui mừng thấy Minh càng cường mạnh con đường phi thăng tiên giới càng được an toàn, nàng vui vẻ tiếp đón:
- Chúc mừng Minh đệ bản lãnh tu vi đại tiến trở thành tiên nhân. Bây giờ ta phải gọi đệ bằng tiền bối rồi.
- Chị Ngọc-Hà nó đùa, chị muốn ta tổn thọ phải không?
Ngọc-Hà nguyên anh đã ẩn cư trong Thanh Vân tiêu một thời gian, chàng đã tặng cho mảnh "Tiếng Việt" trí nhớ nên có thể đổi cách xưng hô cho gần gũi. Chàng đứng trước một cô gái trẻ có cảm giác mình đang ở Sài Gòn.
- Chào chị Ngọc-Hà, sau khi chia tay đến nay chỉ vỏn vẹn một năm chị đã khôi phục hoàn toàn. Thật là đáng mừng!
- Miễn cưỡng thôi, đáng tiếc thân thể này tuy trẻ đẹp nhưng khí chất tầm thường, thể chất yếu đuối. Sau một năm khổ công tu bổ, chuy luyện mới có chút thành quả.
Minh chợt nhớ đến số tiên thạch của Ngọc-Hà, mình đã tái thu tiên khí vào, khi đó muốn giao thì nàng không còn thân thể. Bây giờ chàng đưa ra số còn lại nói:
- Số Tiên thạch này chị nhận đi, em dặn chị một điều là chỉ dùng nó trong việc tu luyện, chớ có đem ra giao dịch ở Tiên giới.
- Tại sao tiên giới không dùng được.
- Đệ đã đem ra so sánh nó với tiên thạch của tiên giới, phẩm chất kém một chút. Nếu đem ra xài sẽ bị tiên nhân nhận ra thôi, đến khi đó họ buộc tội cho mình dùng đồ giả thì nguy.
Ngọc-Hà ngẩn người tiếc nuối:
- Đáng tiếc! Vậy sau khi phi thăng ta thành kẻ trắng tay rồi.
Minh đã thu trong tiên điện không ít tiên thạch, trong trữ vật giới đã thu được trong thời gian qua cũng không ít tiên thạch nên không sợ thiếu thốn. Chàng hứa:
- Chị lo lắng xa như vậy làm chi, trước khi phi thăng đệ tặng chị một số làm vốn được chưa.
- Lần này độ thiên kiếp, tuy ta đã chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn không yên chỉ lo cho thân thể chịu đựng không nổi thiên lôi áp lực, may có đệ về kịp thời.
- Thiên kiếp của chị bao giờ giáng xuống?
- Mười lăm ngày nữa.
- Chị đã chuẩn bị ra sao?
- Còn cách nào, ngoài một hai kiện thượng cấp bảo khí, một phòng ngự một công kích còn có Hồi nguyên đan, độ kiếp đan, Quy Chân đan, còn có hai phòng ngự trận cấp ba.
- Chuẩn bị như vậy quá kỹ rồi chị còn sợ gì?
- Đáng lo nhất là thiên lôi kiếp tia cuối cùng chuyên đánh vào tâm thần người độ kiếp. Trước kia ta có thể vượt qua, bây giờ lại không dám chắc. Đệ biết đấy, sau màn giết chóc kia đã để hậu hoạn ảnh hưởng đến tâm ma.
Minh mặc dù cũng mấy phen bất ngờ độ thiên kiếp tẩy lễ, chàng không gặp khó khăn này vì không hề nuôi hận thù sâu xa với bất cứ ai, ngay cả Thiên Ma môn kia chàng tru diệt cũng chỉ trong tâm tư trừ họa cho thân nhân mình thôi, không có thù hằn bọn chúng, nên Thiên lôi kiếp đánh vào tâm ma chàng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, dễ dàng dùng ý chí vượt qua.
- Chị không có kiện bảo vật hay công pháp nào ngăn chặn tâm ma hay sao? Nghe nói đạo gia có Thanh Tâm thuật không biết huyền diệu đến đâu.
- Không có, thứ công pháp này dễ gì có được, Thanh Tâm thuật là bí pháp của đạo gia họ xem như bão vật dễ gì truyền ra ngoài mà hòng có được. Minh đệ tinh thông âm nhạc, vậy thử nhớ xem có tiêu khúc nào thích hợp không?
- Ờ nhỉ, sao lại quên được, quả nhiên đệ có một "Thanh Tâm Thần khúc" chưa bao giờ sử dụng không biết có tác dụng không và một "Huyễn Mộng Khúc" có thể làm cho tâm thần người ta đi vào ảo cảnh. Nếu chị có thể luyện bản năng giữ tâm thần thanh thản trước "Huyễn Mộng Khúc" thì không còn sợ nữa, còn không thì thử dùng "Thanh Tâm Thần khúc" xem có thể hỗ trợ được không.
- Tốt lắm! Vậy đệ trước tiên tấu "Huyễn Mộng Khúc" xem ta duy trì tâm thanh tịnh được bao lâu.
Chưa tấu hết một "Huyễn Mộng Khúc" đã thấy Ngọc-Hà tâm thần bị hấp dẫn trong ảo cảnh, Minh không ngờ nàng tâm chí yếu như vậy vội tấu "Thanh Tâm Thần khúc" nhưng phải hai lần mới có thể khiến nàng thanh tỉnh trở lại, vừa tỉnh đã thốt:
- "Huyễn Mộng Khúc" thật thần kỳ khó ai có thể chống lại được. Nghĩ một lát chúng ta lại thử.
Thử năm bảy lần thần thức của chàng nhận ra ba người, Kiều-Tuyết và Mỵ Điệp đang tiếp Thanh Phong Ngọc-Huyền đan tông nhị trưởng lão. Sau đó Mỵ-Điệp đi về hướng này truyền âm:
- Ngọc-Huyền đan tông Thanh Phong trưởng lão kiếm anh muốn bàn về chuyện Thiên Ma môn, Bất Diệt Ma quân hạ phàm muốn trả thù.
Minh nghe vậy giật mình nghĩ "Ma Quân? Không biết cường mạnh hơn Tiên Quân, Tiên Vệ bao nhiêu, nếu tài sức ngang với Tiên quân, hay Tiên vệ đoàn trưởng thì phiền đấy. Thôi gặp Thanh Phong hỏi xem may ra lão biết." Minh truyền âm trả lời:
- Được! Anh đến gặp lão ngay trong giây lát.
Sau đó nói với Ngọc-Hà:
- Chị nghỉ ngơi thư giãn một chút, em có việc một lúc trở lại rồi tiếp tục.
Thanh Phong thấy Minh trong lòng mừng như điên, không ngớt thầm nhủ "may mắn" bề ngoài mười phần cung kính:
- Kính chào đại trưởng lão! Chúc ngài khang an mạnh khoẻ, tiên đạo