Chương 276 Thăm dò Trường Sinh Bất Tử
Hồng-Linh thầm nhủ:
- Cụ ra tay nhanh quá, mình nhìn không kịp!
Không biết bản lãnh thực lực của cụ so với anh Minh thế nào. Anh Minh lâu lâu mới hé một chút thần thông trước mặt mình, còn dấu diếm ra bộ vẻ thần bí. Nhớ lại chuyến đò năm xưa, nàng nhoẻn miệng cười thầm, rồi lại lắc đầu cố cắt đứt luồng tư tưởng không suy nghĩ đến chuyện cũ nữa."
Cụ Ẩn tỏ vẻ đắc ý với bản lãnh làm món thịt rắn vừa làm vừa khuyên nhủ Hồng-Linh:
- Cháu xem kỹ thủ pháp làm thịt mãng xà của ông mà học hỏi, trau dồi nghệ thuật làm món ăn. Sau này có chồng dùng nó giúp cho gia đình thêm hạnh phúc. Nên biết nghệ thuật nấu ăn đóng vai quan trọng trong gia đình cháu chớ có khinh thường.
- Nghệ thuật làm món nhậu mà thôi, học làm gì?
- Thịt con mãng xà này không tầm thường đâu nhé! Này mật, máu, thịt, xương, da. Nếu là mãng xà yêu thú cấp năm trở lên có khi còn có yêu đan, dùng luyện đan quý giá vô cùng.
Hồng-Linh nghe máu, thịt, da rắn nàng cảm thấy ghê tởm, lợm giọng nhưng khi nghe yêu đan lại tò mò vì nàng chưa từng biết yêu đan hình dạng ra sao, tại sao lại có thể dùng để luyện đan. Đáng tiếc con yêu mãng này tu vi cấp thấp chưa có yêu đan.
Chờ đến tối gia đình Sùng Lãm sum họp dùng cơm tối, nàng thấy mọi người ăn thịt rắn vui vẻ, nàng quan sát Linh Lan cũng ăn không sợ gì cả nên thừa lúc mọi người không chú ý, nàng lén gắp một miếng.
- Ồ, ngon hơn thịt gà, lại có chứa chút linh khí.
Thế là nàng không kiêng kỵ gì nữa, gắp ăn tự nhiên. Đến cuối bữa cụ Ẩn mới cười hỏi:
- Lần đầu ăn thịt mãng xà cháu thấy mùi vị ra sao?
- Cũng được, mùi vị hơi giống thịt gà nhưng có chứa ít linh khí.
- Đây ông còn cái mật của nó, dành cho cháu đó nhưng không biết cháu có dám ăn không?
Hồng-Linh bị cụ Ẩn nói khích chịu không được vội nói:
- Ăn mật rắn có gì đáng sợ đâu, sao lại không dám.
- Vậy thì cháu ăn đi.
Cụ Ẩn vừa nói vừa đưa cho nàng một cái mật to cỡ quả trứng. Nàng giật mình nhận lấy, trong miệng cảm thấy lợm giọng, biết mình lỡ dại tự khẳng định không sợ. Bây giờ không dám ăn thì thật là mất mặt với mọi người nên cố nhịn đưa vào miệng cắn một miếng, nàng thấy mùi vị không đắng lắm bèn nuốt xuống, sau đó vội ăn hết phần còn lại. Ăn xong nàng nốc mấy ly rượu cho bớt lợm giọng, rượu vừa uống xong thì cảm thấy trong bụng nóng lên mãnh liệt.
Hồng-Linh giật mình vội âm thầm vận Hồng Thủy Quyết định dập tắt khí nóng kia thì thủy chân khí trong người hấp thu luồng khí nóng một cách thong thả, rồi thủy chân khí cũng ấm dần lên, tỏa ra khắp chân thân khiến da nóng đặc biệt đôi má đỏ bừng. Linh Lan thấy vậy buột miệng:
- Ah, ba mẹ nhìn xem kìa! Cô Hồng-Linh say rượu nhìn đẹp quá!!
- "Suỵt !"
Cụ Ấn đưa ngón tay lên môi ra dấu giữ yên lặng, cụ chú ý quan sát phản ứng của Hồng-Linh, cụ cảm nhận được thủy chân khí vận hành trong kinh mạch của nàng. Thủy chân khí không dập tắt hẳn hỏa khí của mật mãng xà trái với dự trù của mình, ngược lại hấp thu hoả khí sau đó thong thả dung hợp, rồi phân tán ra khắp chân thân.
Hồng-Linh thủy chân khí sau khi hấp thụ hỏa khí, khí chất có một chút biến đổi, vận chuyển đến đâu gột rửa, tu bổ đến đó, đến khi thủy chân khí tiến vào thức hải, không gian ở đó liền sáng lên một ít. Thấy thủy chân khí ổn định trở về đan điền nàng thu công mở mắt ra, ngạc nhiên thấy trong nhà sáng như ban ngày nên ngỡ là trời đã sáng, nhưng nhìn lại mọi người vẫn còn ngồi bên mâm cơm.
Linh Lan thấy ánh mắt Hồng-Linh chiếu ra những tia sáng kỳ diệu nhịn không được lại hô:
- Hai mắt cô Hồng-Linh sáng quá!
Nói xong hâm mộ nhìn Hồng-Linh không rời.
Hồng-Linh ngạc nhiên hiểu ra, thị giác của mình đã có biến hóa. Nàng quay về hướng cửa nhìn ra sân thấy tỏ tường, nơi giếng nước dấu vết máu mãng xà dưới đất còn chưa được rửa sạch. Không ngờ thị lực của mình tăng tiến dường ấy, ăn cái mật mãng xà lại có tác dụng tăng thị lực, thanh tẩy gột rửa khí trong thức hải.
Bỗng Linh Lan lại thốt lên:
- Ôh, đôi mắt cô Hồng-Linh cũng trở lên ướt át, nhìn quyến rũ hơn khi nãy.
Mọi người nghe vậy vội nhìn kỹ, đều thấy kỳ lạ. Thị giác Hồng-Linh tăng mạnh nằm trong dự liệu của cụ Ẩn, còn đôi mắt biến đổi cụ chưa nghe ai nói đến.
Hồng-Linh vội đứng lên kiếm gương soi, thấy đôi mắt đồng tử óng ánh quang mang, thủy dịch tăng nhiều. Nàng không mừng trái lại lo lắng vì chuyện này có thể phiền não không dứt, chuyện biến đổi nàng đã kinh nghiệm rồi nên càng lo.
Cụ Ẩn chờ Hồng-Linh và mọi người ổn định mới hỏi nàng:
- Cháu học được tu tiên thủy quyết ở đâu? Dường như là một loại pháp quyết viễn cổ thì phải.
Hồng-Linh nghe cụ hỏi đến Hồng Thủy quyết, nàng trước nay không để ý, lúc đó anh Minh truyền cho nàng, nàng tu luyện cảm thấy rất thần kỳ thì biết vậy không tìm hiểu pháp quyết thuộc loại nào.
- Môn này gọi là Hồng Thủy Quyết của hôn phu cháu truyền tặng, cháu cũng không biết có phải là viễn cổ pháp quyết hay không, chỉ thấy hợp nên theo đó tu luyện.
- Hôn phu của cháu chắc đang ở trần thế phải không, anh ta cũng tu luyện pháp quyết này chứ?
- Vâng! Ở trần thế. Cháu không biết rõ, có lẽ không.
- Cháu Hồng-Linh, pháp quyết tu luyện của cháu không thua những pháp quyết của ông chút nào, linh hồn lực, ý chí đã có hỏa hầu vượt qua chân tiên. Theo như cháu kể ta đoán vị hôn phu của cháu tu luyện pháp môn quyết cao minh hơn cả của ông. Vũ kỹ của ông gồm có bốn môn Lôi, Phong, Vân, Vũ đều đạt đến mười phần ý cảnh, ông có hai tên đệ tử, mỗi tên chỉ chuyên một môn Lôi và Phong, còn hai môn chưa kiếm được đệ tử chân truyền.
Ông thấy cháu hợp với hai môn Vân, Vũ nên định thu nhận cháu, nhưng bây giờ ta đổi ý, vì ông đoán vị hôn phu của cháu chắc chắn có những môn pháp riêng biệt sẽ truyền cho cháu. Vả lại nếu thu nhận cháu làm đệ tử, cháu sẽ bị bó buộc, có lẽ gặp nhiều phiền não do hai đứa đệ tử của ông gây ra, nên đành bỏ ý định này.
- Cám ơn cụ, cụ đã cứu cháu lại để tâm như thế thật cháu không biết lấy gì báo đáp. Cụ không thu nhận cháu làm đệ tử cũng không sao, cháu vẫn kính trọng cụ như cũ mong cụ đừng tiếc lời nhắc nhở mỗi khi cần thiết, nhất là những lúc cháu phạm sai lầm.
- Nhất định rồi, ông thấy cháu tư chất đã không kém hai thằng đệ tử của ông, về phần thiện lương, thuần khiết vượt qua chúng rất xa. Vậy khi cháu có gì thắc mắc thì đừng ngại, nếu có thể ông sẽ giải thích cho.
- Vậy cháu đang có một câu hỏi. Nhân loại và tất cả sinh linh đã có thể đạt được Trường Sinh chăng?
Cụ Ẩn nghe nàng không hỏi về vấn đề tu luyện lại hỏi về trường sinh thì ngẩn người. Chính mình sống gần 5000 ngàn tuổi cũng