Chương 284 Quyết định thân phận chị em với Thùy-Nhung
Hồng-Linh mừng rỡ thoát khỏi thần thức theo dõi của mọi người, nàng ngự phi trâm đổi sang hướng đông, dùng thần thức tìm kiếm Linh-Lan và Thùy-Nhung, nửa giờ sau kiếm được hai nàng ẩn thân trong một khu rừng. Hồng-Linh vận Hồng Thủy Quyết tự chữa những vết kiếm thương. Quả nhiên Hồng Thủy Quyết có khả năng chữa thương thần kỳ, ba mươi tám vết thương lớn nhỏ trên tay, mặt, bàn chân, những nơi bảo y không che phủ, vết thương nhanh chóng cầm máu, da thịt cũng lành mạnh như cũ, không để lại dấu vết nào. Nàng đón hai nàng, đem vào phi toa mới mua được, tiếp tục ẩn thân bay đến nửa đêm mới ghé vào một thị trấn mướn phòng nghỉ ngơi.
Ba người nói chuyện với nhau một lúc rồi đi nghỉ, Hồng-Linh lợi dụng thời gian yên tĩnh này ngồi xuống đem Phi-Yến Điệp-Lãng của mình ra rút tỉa, đánh giá nghiên cứu thêm. Nàng nhận xét võ kỹ mình dùng chuyên về phòng ngự, ẩn trốn, thụ động không gây áp lực gì cho đối phương. Nếu hôm nay không nhờ đến Cửu Diệp Bạch Long Tu và đàn ong đầu sư tử thì mình khó thoát khỏi kiếm của bốn mỹ nữ, thê thiếp của thằng Lưu Hương kia; Thê thiếp người ta mình cũng không đánh lại lấy gì chống lại người ta. Mình không có ý hại người nhưng người không để yên cho mình thì đành phải kiếm cách ứng phó.
Vậy ta phải học thêm vài môn võ kỹ chuyên dụng khắc địch chế thắng. Trong trí nhớ truyền thừa của Huỳnh Trung Cương có hai môn lợi hại là Hư Vô Chỉ và Hư Vô Chưởng, hay là ta cứ đem ra bắt đầu tu luyện, tuy không còn kịp nhưng có còn hơn không. Hồng-Linh xem kỹ một lần Hư Vô Chỉ rồi theo đó tu luyện, không ngờ chân khí vận hành dễ dàng thông qua kinh mạch huyệt đạo, hầu hết các huyệt đạo đã được đả thông từ trước, chỉ còn chừng năm sáu huyệt đạo nhỏ trong hai đường kinh mạch chưa thông. Nàng tưởng cần thời một vài năm, chẳng ngờ điều khiến nàng vui mừng là chân khí vận hành đến những huyệt đó liền như thế chẻ tre đánh vào liên tiếp vang lên "bựt, bựt, … bựt" . Một giờ sau chân khí theo kinh mạch theo cánh tay chuyển đến huyệt thiếu dương ngón cái, huyệt thương dương ngón tay trỏ, huyệt trung xung ngón giữa, huyệt quan xung ngón nhẫn và huyệt thiếu trạch ngón út, bắn ra ngoài năm tia sáng xanh trắng dài ba trượng nóng hừng hực.
Thùy-Nhung thấy động mở mắt ra kinh hô:
- Hư vô chỉ!! Không ngờ tiên tử vừa luyện đã đạt được hai thành chỉ lực. Bình thường luyện đến khi đả thông thất cả các huyệt mạch cần thiết để có thể xuất chỉ người có tư chất tốt cần phải luyện ba năm, tư chất kém có khi cần mười năm hay không thể nào đả thông huyệt mạch thành công. Cấp một phát ra hồng sắc, chỉ quang dài một thước, cấp hai thanh sắc, chỉ quang dài ba thước, cấp ba thanh quang sắc dài năm thước....Khi đạt đến tầng thứ mười, chỉ lực có thể đánh xa mười dặm, đánh thủng không gian tạo ra hư vô lỗ hổng.
Thùy-Nhung kinh hô sau đó mừng rỡ vì môn Hư Vô chỉ này ngay cả Hư Vô Tử Đỉnh Đan cao đỉnh nhân vật như chưởng môn, mấy chục trưởng lão cũng chỉ có hai người đạt được tầng tám mà thôi. Tông môn sử ký ghi lại Hư Vô chỉ, khai tông tổ sư đạt được mười hai tầng, sư tổ đã phi thăng thượng giới vạn năm trước. Bao nhiêu đời sau chỉ có hai người đạt đến tầng mười, năm người đạt đến tầng chín. Thùy-Nhung thấy Hồng-Linh vừa luyện đã đạt đến tầng hai không khỏi kinh hô, điều này chứng tỏ Hư Vô chỉ rất hợp cho Hồng-Linh luyện tập, sau này kết quả nhất định thành công không kém các vị tiền nhân, không chừng nối gót khai môn tổ sư không biết chừng.
Hồng-Linh phát Hư Vô chỉ, cảm giác không gian chung quanh bị đọng lại, không còn một tia khí động. Hôm nay nàng chứng kiến, cảm thụ thương ý của Dương Hằng đánh thủng lỗ không gian đem kiếm ý năng lượng của Lưu Hương thu hút vào trong đó, sau đó triệt tiêu hoàn toàn. Bây giờ hư vô chỉ phát ra, tuy không mạnh như thương ý nhưng cảm ứng được không gian bị trói buộc, cô đọng lại, nếu hư vô chỉ tăng lên tầng năm nhất định thành quả không kém thương ý của Dương Hằng, ngoài ra ngưng đọng không gian có thể ngăn thế công của địch.
Hồng-Linh mừng rỡ thấy dễ dàng luyện thành Hư Vô chỉ tầng hai. Nàng thu công hỏi chuyện với Thùy-Nhung, sau đó hỏi Thùy-Nhung muốn luyện môn võ kỹ nào, mới biết trước đây Thùy-Nhung không thể luyện bất cứ môn nào, nhưng đã đọc, nhớ và thông hiểu nhiều bí tịch, trận pháp, luyện đan, luyện bảo, dưỡng thú, trồng dược mộc, dược thảo... Hai mươi năm bị bệnh hành hạ buồn chán, bao nhiêu bí tịch, sách cổ đại được cha nàng thu thập cho nàng đọc giết thời gian, quên nỗi đau thể xác, nỗi buồn phiền tinh thần.
- Nô tỳ rất thích luyện kiếm, chờ kinh mạch chữa khỏi thêm nữa có thể bắt đầu luyện tập.
Kiếm chiêu nô tỳ đã thông thạo, chỉ cần luyện cách vận khí quán chú, dùng tinh thần ý chí khống chế bảo kiếm liền thành thục.
- Cô từ nay đừng xưng với ta là nô tỳ nữa. Cứ gọi thẳng tên Hồng-Linh hay chị xưng em là được. Ta là con út trong nhà, bây giờ có đứa em như cô thật là vui sướng.
Thùy-Nhung nghe Hồng-Linh nói vậy ngỡ ngàng tưởng mình nghe lầm. Nàng được cứu khỏi tay buôn lùn tịt tham lam, khỏi phải chết tủi nhục trong tay hắn, đã cám ơn Hồng-Linh lắm rồi, sau khi cầu khẩn Hồng-Linh lại cứu cha nàng và chịu nhiều phiền phức. Khi được Hồng-Linh xem thường thân phận thầy trò, khẳng khái truyền Hồng Thủy Quyết cứu mạng nàng, nàng đã xem như Hồng-Linh là đại ân nhân, có ơn tái tạo, trong lòng cảm kích vô cùng định lấy thân hận nô tỳ báo đáp.
Không ngờ Hồng-Linh nâng nàng lên thân phận ngang hàng, nhận em, Thùy-Nhung là con một, bệnh hoạn, hai mươi năm cô độc. Mặc dù có cha luôn luôn bên cạnh an ủi, chăm sóc nhưng nàng vẫn cảm thấy cô đơn trống vắng, cảm thấy bị trời đày đọa, bị người đời khinh rẻ hất hủi. Thùy-Nhung bị bệnh hoạn hành hạ lâu năm, linh hồn tâm linh trở lên kiên cường bất khuất, mạnh mẽ tưởng như không gì lay chuyển được.
Bây giờ bất chợt cảm nhận sự thông cảm đồng tình của Hồng-Linh, nàng bị đánh động tận đáy tim, bất giác hai hàng lệ rơi xuống trên đôi má.
Hồng-Linh thấy biểu hiện của Thùy-Nhung liền bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Thùy-Nhung vào lòng, lấy tay lau nước mắt cho Thùy-Nhung một lúc mới nói:
- Tất cả nhân loại vốn có chung một cha trên trời, mọi người đều là anh chị em với nhau. Điều này ít ai công nhận và hiểu được. Thân xác tuy khác nhau, máu huyết dòng giống khác nhau nhưng căn nguyên cội nguồn là một; Linh hồn thì rõ ràng trời sinh ra cho nhập thể khi thụ thai nên linh hồn có cùng một cha, Ngài là người sáng tạo và vẫn còn không ngừng sáng tạo sinh ra vạn vạn, tỷ tỷ inh linh mỗi ngày, mỗi thời khắc. Vậy Thùy-Nhung là em của Hồng-Linh không có gì sai, chỉ cần tiếp nhận là được.
Thùy-Nhung một lúc sau mới bình tĩnh lại hỏi:
- Chúng ta có cần lạy nhau kết nghĩa không?
- Lạy lục làm gì, đó chỉ là nghi thức