Chương 285
Thất Thải Phụng Hoàng - Phụng Thần Thông
Hồng-Linh thanh toán tiền phòng xong đã thấy một cánh chim khổng lồ sặc sỡ bay qua với một tốc độ kinh khủng. Thì ra vừa rồi nàng phát hiện tông tích của Diệp Quân Thiên Cơ Tông đang ngự kiếm bay về hướng này nên muốn rời khỏi, không ngờ cánh chim hổng lồ bay qua, cánh chim này vừa rồi lại ở ngoài vòng thần thức của nàng. Nàng vội đem phi toa ra mang theo Linh-Lan và Thùy-Nhung đuổi theo, khi bay được năm ngàn cây số Hồng-Linh nhận ra phía trước đang có cuộc chiến, nàng vội dùng ẩn thân thuật bay đến gần ẩn thân trong một bụi cây.
Hai thanh niên xa lạ đang đánh nhau. Thanh niên vạm vỡ vận hoàng y sử dụng một cây quả chùy khổng lồ liên tiếp nện sang thanh niên cao ráo áo choàng màu hồng. Thanh niên cao gầy thân thủ nhanh nhẹn, tránh đông né tây thỉnh thoảng phản công bằng cách phun ra những đốm lửa xanh thẫm, sức nóng bức ra khiến nhiệt độ chung quanh tăng vọt.
Phía xa Hồng-Linh còn thấy hai nhóm người đang đứng tranh cãi nhau.
- Người Ngưu tộc chúng mày ngang ngược quá sức, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ đông hiếp cô.
- Cô nhỏ này liên quan gì với các Thất Thải Phụng Hoàng chúng mày đâu, sao xen vào chuyện của chúng ta.
- Còn nói không liên quan, nó là Băng Phụng vậy là thuộc Phụng tộc với chúng ta. Con nữa dù nó không phải là Phụng tộc, chúng mày ỷ mạnh hiếp yếu chúng ta xem không vừa mắt.
- Hiếp yếu gì đâu? Chúng ta thấy nó lẻ loi nên khuyên nó nên theo chúng ta cho an toàn.
- Vì nó không chịu theo nên mới dùng vũ lực đánh nó phải không? Rượu mời không uống chỉ còn cách uống rượu phạt phải không? Ta rành quá mà! Đây là vì lòng tốt đem lời khuyên bảo của Ngưu tộc chúng mày. Thật là nực cười, còn dám múa mõm phải chăng muốn khinh người Phụng tộc của chúng ta vô tri. Ai lại không biết người Ngưu tộc chúng mày thích buôn bán người, muốn bắt người của Phụng tộc chúng ta đem bán làm nô lệ.
- Mày nói bậy. Bây giờ muốn nói sao tuỳ ý..
- Tùy ý sao? Chịu chết đi!
Trung niên bạch y nói xong bỗng quăng cô bé da trắng vận áo đỏ ra phía xa. Không biết hắn cố ý hay vô tình lại quăng đúng về phía bọn Hồng-Linh đang ẩn núp.
Hồng-Linh khi mới đến đã trông thấy cô bé dễ thương này, người bị thương nhiều chỗ, khuôn mặt xanh mét, miệng còn dính máu tươi, e đã bị nội thương. Nàng nghe cuộc đối thoại mới biết cô này thuộc Băng Phụng tộc, đi ra ngoài gặp phải bọn Ngưu tộc, họ liền muốn bắt.
Cô bé Băng Phụng tộc bị quăng ngay chỗ Hồng-Linh, nàng cảm thấy hơi thở của nó quen thuộc nên giật mình lẩm bẩm: Chẳng lẽ là Băng Tiểu Phụng?
Cô bé áo đỏ cũng cảm nhận ra hơi thở quen thuộc của chủ nhân nên thân chưa rơi xuống đất cũng vui mừng reo lên: Chủ nhân!
Hồng-Linh nghe vậy vội bay ra đón lấy cô bé hỏi:
- Cô là Băng Tiểu Phụng? Đã hoá hình thành Phụng nhân bao giờ?
Băng Tiểu Phụng gượng cười:
- Nửa tháng trước, sau đó tiểu tỳ được hai cung nữ kể mới biết chủ nhân bị thương rồi bị người đem đi, nên hôm qua trốn đi tìm chủ nhân.
- Đừng nói chuyện nữa, để ta chữa thương cho!
Hồng-Linh vận chân khí dồn sang Băng Tiểu Phụng. Nó cảm thấy luồng khí mát lạnh làm dịu vết thương, cảm thấy đau đớn biến mất, cả người trở nên dễ chịu ấm áp, cảm thấy buồn ngủ nên thiếp đi lúc nào không biết. Hồng-Linh chữa xong Băng Tiểu Phụng thấy nó đã ngủ liền bế đặt nằm trong phi toa.
Hồng-Linh xem trận chiến của hai yêu tộc lúc này đã đến kết cuộc, trung niên Phụng tộc thật là hung mãnh, hỏa cầu của hắn vừa lớn vừa mạnh bá đạo vô cùng, đánh vào ông già ngưu tộc không những cháy quần áo, còn bị thương nhiều chỗ. Nàng nhận rõ nếu trung niên chưa dùng toàn lực, nếu hắn đánh thẳng tay thì lão này đã bị chết cháy lâu rồi, và mỗi khi lão bị bốc cháy, tay trung niên lại đánh ra chuởng phong quét ngọn lửa tắt ngấm.
Lão già biết mình đánh không lại vội bỏ chạy, bảy người thuộc hạ của lão chạy theo thì trung niên quát:
- Tha cho lão một mạng, kẻ còn lại chịu số phận đi!
Bảy ngọn lửa bay ra trùm lên bảy tên ngưu tộc, những tiếng hét vang dội, chỉ còn lại bảy đống tro tàn.
- Nếu Ngưu tộc còn khinh người Phụng tộc nữa, ta diệt luôn Ngưu tộc của ngươi.
Thanh niên cao gầy thắc mắc:
- Sao đại nhân không giết luôn lão Ngưu ngu đần kia?
- Mày không biết gì cả, giết lão rồi lấy ai đem lời răn đe của ta báo cho tộc nhân của lão.
- Người Ngưu tộc này rất ương ngạnh cứng cáp, chưa chắc bọn chúng đã sợ.
- Tuy không sợ nhưng thêm phần nể nang Phụng tộc chúng ta, mỗi lần tiếp xúc với người Phụng tộc phải lễ phép hơn, không dám khoe sức cường mạnh trước mặt chúng ta nữa.
- Ủa cô gái Băng Tiểu Phụng đâu rồi?
Hồng-Linh thấy bọn họ ba người, trung niên nhìn sang phía mình nên thu ẩn thân thuật nói:
- Đa tạ mấy vị ra tay cứu giúp Băng Tiểu Phụng.
- Cô nương là ai?
- Tôi là Hồng-Linh, bạn của Băng Tiểu Phụng, lần này nó mạo hiểm rời khỏi Băng cung là để tìm kiếm tôi.
Băng Tiểu Phụng ngủ thiếp đi một lúc nghe Hồng-Linh nói chuyện liền thức giấc chạy ra.
- Ủa cô bé này phục hồi nhanh quá.
- Đó là tiểu phụng được chủ nhân ra tay chữa trị.
- Thì ra thế! Hồng-Linh tiên tử là chủ nhân của Tiểu Phụng. Nhưng tại sao cô nương lại phải rời cung khiến nó phải mạo hiểm một mình nguy hiểm.
Băng Tiểu Phụng nhanh miệng:
- Đó là lỗi của Đại Cung Chủ Phụng Hoành Cương, muốn chủ nhân phục tùng nên xảy ra tranh chấp, lúc đó chủ nhân bị thương được người đem rời khỏi Băng Cung.
Trung niên lắc đầu nói:
- Cái thằng điên khùng, thiển cận Hoành Cương, không có tư cách lãnh đạo. Nó trước sau gì cũng chết vì tính ngạo mạn kiêu căng, tham lam tàn nhẫn. Sợ rằng Băng Cung sẽ bị huỷ diệt trong tay hắn.
Băng Tiểu Phụng chợt hỏi:
- Ông là ai, sao dám chửi Băng Cung Đại Cung chủ là kẻ điên khùng?
- Con bé dễ thương này. Nó hãm hại chủ tớ các ngươi như thế còn bênh vực cho nó làm gì. Ha ha... Hồng-Linh tiên tử của mày không tệ, tương lai phát triển nhất định vô cùng hiển hách. Còn cô bé hỏi tên của ta... Cô bé đã nghe đến danh Phụng Thần Thông bao giờ chưa?
- Phụng Thần Thông? Dường như đã nghe qua. À phải rồi, có phải là Thất Thải Phụng Hoàng Cung sư thúc tổ Phụng Thần Thông ẩn dật đã lâu không? Thúc tổ từ nhỏ chỉ thích ngao du thiên hạ không muốn dính líu gì đến gia tộc. Thất kính! Không ngờ hôm nay cháu may mắn được sư thúc tổ cứu mạng.
- Con bé này thông minh lại lẻo mép, múa mỏ hát hay. Ông cho mày vài món đồ chơi nè!
Sau này thằng Hoành Cương còn làm khó dễ, mày cứ đem món đồ này đến Thất Thải Phụng cung. Bọn chúng nhất định nể mặt ta chiếu cố cho các