Chương 305 Hồng-Linh vô tình hủy Ngọc hạp tiên bảo
Hồng-Linh ngửi mùi hôi thối sặc sụa, miệng nôn oẹ mấy ngụm, nàng vội bố trí một lớp băng bao phủ thân mình phòng hộ, đồng thời tháo gỡ cấm chế trong thức hải khiến hương hoa hồng bộc phát ra ngoài, quả nhiên mùi hương hoa hồng đẩy lui mùi hôi thối dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này nàng cảm thấy thân mình đình chỉ di động, trước mắt tối tăm không còn thấy gì nhưng thần thức vẫn cảm nhận được hoàn cảnh chung quang. Phía bên phải có đầm nước, mùi hôi thối bốc ra từ đó, phía bên trái có đồ vật thỉnh thoảng rung lên theo một nhịp đập nhất định. Phía sau đầm nước là một vật tròn cao bằng đầu người màu trắng sữa hao hao giống một trái trứng.
Hồng-Linh tò mò nên phi thân qua hồ nước đến gần vật tròn kỳ lạ giống trái trứng, đưa tay sờ vào thử. Mối luồng khí mát lạnh liền truyền vào bàn tay chạy theo kinh mạch xuống đan điền, hòa với chân khí khiến Hồng-Linh cảm thấy khoan khoái dễ chịu khôn tả …
- “Thứ tốt! Dường như là ngọc thạnh, rất tinh thuần tốt hơn cả cực phẩm tiên thạnh . Không ngờ trong này có viên ngọc lớn như vậy, có thể hấp thu năng lượng trong đó tu luyện, lần này giầu to rồi.”
Hồng-Linh đang mừng rỡ bỗng thân người bị một sức hút mạnh liệt kéo nàng ra khỏi viên ngọc khổng lồ. Nàng đương nhiên không muốn nên vận Hư Vô chỉ cô đánh ra một luồng chỉ bạch quang dài ba gang. Đây là chiêu giữ nhà dùng để phòng ngự rất thần kỳ, dù đối thủ dùng bảo khí đánh vào liền bị ánh bạch quang này cầm giữ không nhích đi đâu được. Sức hút bị bạch quang của nàng hóa giải, trong khi tay trái nàng cứ vịn lấy viên ngọc lớn mà thu ngọc khí tinh hoa. Nàng thấy sức hút kia không làm gì được mình bèn ngồi xuống xếp bằng, hai tay vẫn giữ tư thế cũ, một tay phát hư vô chỉ, tay kia tiếp thu ngọc khí năng lượng.
Trong gương chủ tớ Vân Mộng Hoa-Tuyết quan sát hình ảnh của Hồng-Linh ngạc nhiên vô cùng. Tiểu Hắc lên tiếng:
- Chủ nhân, con điếm kia không biết làm gì, một tay vịn vách tường một tay phát ra ánh quang kỳ lạ..
- Ta đoán nó đang bị hành hạ, một tay chống cự một tay vịn vách tường cho vững khỏi té.
- Nhưng không hiểu sao trên mặt nó không tỏ vẻ đau đớn hay lo lắng gì…
- Kệ mặc nó, trước sau nó cũng bị cự yêu Sò Biển ăn sạch, cứ để nó chống trả một hồi rồi sẽ thất vọng.
Hồng-Linh hấp thu bạch ngọc tinh khí, nàng vận chuyển chân khí đến cực hạn hấp mỗi lúc một nhanh. Sau một giờ đồng hồ nàng cảm thấy chân khí trong kinh mạch lớn mạnh, cuồn cuộn như thác lũ mà nguồn bạch ngọc tinh khí vẫn còn nhiều như vô tận. Nàng khẽ hé mắt ra nhìn thì thấy viên ngọc khổng lồ nhỏ đi chừng một phần mười. Lại một giờ nữa trôi qua nàng thấy sức hấp thu của mình đã đến cực hạn, cần phải dừng lại để tiếu hóa nên rút tay trái lại. Nàng nghĩ:
- Đã gặp bảo bối này tại sao không thu vào trữ vật lắc? Khi tiêu hóa hết ngọc khí thì lại đem ra sử dụng dần.
Nghĩ xong làm ngay, nàng phất tay niệm ý vừa động liền thu viên ngọc vào trữ vật lắc thành công. Bỗng nàng nghe tiếng ai thì thầm:
- Ngươi dám! Nhân loại bé nhỏ dám cả gan cướp mất Bảo Ngọc của ta.
- Ai! Ai đang nói gì đó!
- Là ta, nhân loại bé nhỏ mau trả bảo ngọc cho ta.. Ta chính là chủ nhân của Bảo Ngọc, ta là Thần Sò bị nhốt ở đây, ngươi đã bị ta nuốt vào bụng mà còn lôi thôi, ăn trộm bảo ngọc của ta.. Mau trả ngọc lại cho ta, ta hứa sẽ thả ngươi ra.
- Thầ n sò, ta đang trong bụng con sò khổng lồ hay sao, chẳng lẽ cái hang khổng lồ này là bụng của nó ?
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết chứng kiến lúc Hồng-Linh thu hoạch một viên Bạch ngọc rất lớn thì kinh hô, Hoa-Tuyết không biết trong bụng con sò lại có ngọc quý, nếu không nàng đã tìm cách thu lấy. Nay bị Hồng-Linh lấy đi thì tiếc nuối, nhưng suy nghĩ kỹ lại, Hồng-Linh đang ở trong tay mình, trước sau gì cũng chết, bảo vật cuối cùng cũng về tay mình thôi.
Lúc này thấy Hồng-Linh bất chợt phóng trở ra, đồng thời vô số chất lỏng màu đỏ bắn tới Hồng-Linh nhưng tất cả bị một luồng ánh quang ngăn chận lại rơi xuống. Tiểu Hắc phấn chấn hô:
- Hay quá! Thần Sò cuối cùng ra tay rồi!
Chất lỏng rớt xuống lại vô số chất lỏng khác tiếp theo bắn tới, càng lúc càng dày như mưa rào. Nửa tiếng sau chất lỏng không còn ở dạng tia bắn rơi lẻ tẻ nữa mà là cả suối chất lỏng như sóng trào đập tới từng hồi liên miên bất tận. Hồng-Linh thấy tình thế này nếu kéo dài sẽ không ổn, mình sẽ kiệt sức mất nên tìm cách rời khỏi bụng con sò này càng nhanh càng tốt.
Nghĩ đến Hư Vô chỉ, vừa rồi hấp thụ không ít năng lượng từ viên Bảo Bạch Ngọc, không biết Hư Vô chỉ của mình có tiến được chút nào không, nhân dịp này sao không thừa cơ đánh vỡ vỏ sò mà đi ra, Không gian ta còn có thể chọc thủng xuyên qua, chẳng lẽ vỏ sò còn cứng dầy hơn..
Nghị xong Hồng-Linh hét lên một tiếng lanh lảnh, mười ngón tay thon trắng đẹp xoay chuyển đan quyện vào nhau, chỉ quang phát ra hợp lại thành một tia sáng to bằng cái chậu con đánh về phía trước.
- Xịt! Oa…
Một tiếng kêu như thú bị chọc tiếng kêu vang dội, đồng thời Hồng-Linh cảm thấy cả cái động xoay chuyển giậy dụa, nàng nhìn vào nơi bị Hư Vô chỉ đánh một lỗ hổng to như cái cổng trường mở ra. Nàng mừng rỡ kinh hô, Hư Vô chỉ tầng thứ bảy luyện thành và lập tức chuyển thân nhắm lỗ hổng phóng ra ngoài như một con chim yến.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết đang chờ mong thưởng thức màn Thần sò bài tiết Dịch Vị làm hủ hóa Hồng-Linh thì thấy con điếm này chống trả kịch liệt, có thể cầm cự đến nửa giờ, cả hai tưởng rằng trước sau thì đối phương cũng bị hoa mòn chân khí, kiệt sức chịu tội, dè đâu con điếm thối này quả là kinh khủng dùng Hư Vô chỉ đánh thủng vỏ thần sò, phóng ra chạy trốn. Còn lại thần sò quằn quại quay cuồng một hồi mới lặn xuống đáy biển không biết còn sống hay đã chết.
Hồng-Linh bay ra khỏi bụng con sò thần thức không ngớt tán ra dò xét chung quanh. Mọi nơi đều là bóng tối, bỗng nàng thấy phía trên hướng tây bắc có một tia ánh quang rất nhỏ, vừa loé nên đã biến mất. Nàng dụng vận tốc tối đay phóng lên thần thức dò phía đó sau nửa giờ lại thấy áng sáng loé lên ngay trước mặt, Hồng-Linh vội vận Hư Vô chỉ đánh ra liền cảm thấy không gian bị vỡ ra, tình trạng không khác gì lúc phá cấm chế trong linh dược viên. Nàng không chần chờ phóng ra khỏi thì bất chợt một tiếng nổ rung chuyển không gian vang lên từ phía sau.
Hai chủ tớ chứng kiến trong gương màn hình, Hồng-Linh chạy thoát dùng Hư Vô Chỉ kích phá không gian khốn cảnh thì nhìn nhau mỉm cười, cả hai tự tin khốn cảnh trận pháp cường hoành vững như bàn thạch không gì lay chuyển nổi chứ đừng nói là phá. Chẳng ngờ ý nghĩ hai người vừa thông truyền cho nhau, một tiếng nổ rung