Chương 306
Hồng-Linh đón Thiên Lôi Kiếp
Hàn Tinh chợt xuất hiện
Hộp Ngọc là một hệ thống trận pháp tương thông, tương tác hỗ trợ lẫn nhau, truyền tống hộp ngọc, tấm gương, ba huyễn ảo cảnh, trận nhãn “Nhật Quang Đao”. Một khi trận nhã biến mất thì sẽ sụp đổ, nếu biết cách tháo gỡ thì không hư hại, trái lại thì bị hủy diệt nổ tung. Trận nhãn trận pháp không gian bị Hồng-Linh dùng chỉ công xuyên phá lấy đi, dĩ nhiên hộp ngọc nổ tung.
Kiện hộp ngọc tiên bảo chuyên lấy năng lượng chuyển vận hấp thu cùng tinh lọc gom lại cất chứa vào hai kho tàng Bạch Ngọc và Nhưỡng Thổ. Những người bị hãm hại, cả nguyên anh, hành trang mang theo gồm vũ tiên bảo, linh bảo, linh dược hay bất cứ vật tùy thân gì đều bị phân giải thành cặn bã bụi bặm và năng lượng. Ý đồ của vị tượng sáng tạo ra hộp ngọc là đầu tư năng lượng cho mình dùng, lão không tiết lộ ra bí mật này cho ai và giấu một tia thần thức nơi chiếc gương mặt sau hộp ngọc để sau này tìm lại thu hoạch.
Hộp Ngọc trải qua mấy chục vạn năm, qua tay mười tám chủ nhân và sát hại biết bao sinh mệnh, thu thập không biết nhiêu tài nguyên chuyển thành năng lượng tích trữ vào hai kiện cực phẩm bảo bối.
Các chủ nhân như Hoa-Tuyết khi nhận chủ thì cũng chỉ làm chủ được một phần bộ phận là truyền tống trận và cái gương đồng dùng làm màn ảnh. Các chủ nhân trước nàng đã tò mò tự truyền tống đi vào liền bị chết oan và hối hận muộn màng.
Tượng Sư mới là chủ nhân chân chính đã phi thăng hay đã chết không ai biết, hai kho tàng tình cờ bị Hồng-Linh tình gặp được tiện tay thu lấy, đồng thời phá hủy toàn bộ Hộp Ngọc. Tia thần thức nhỏ còn lại của vị tượng sư cất dấu cũng bị nổ tạc cùng với hộp ngọc phách tán.
Trong Hắc Cung vụ oanh nổ khiến gây chú ý của mọi nhiều người, chẳng những cường giả của Ngũ Phụng cung còn còn có vô số sóng thần thức của cường giả khắp nơi tập trung dò xét tìm tòi. Hắc Cung Tam Cung Chủ Phụng Nguyên đã thuấn di đến hiện trường, lập tức mang chủ tớ Hoa-Tuyết đi nơi khác giao cho cấp dưới chăm lo trị thương.
Lão không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhìn một góc Hắc cung, phòng ốc của chủ tớ Hoa Tuyết và mấy chục phòng chung quanh bị phá hủy nát bấy. Sau đó Phụng Nguyên đưa thần thức bao trùm dò xét chung quanh thì phát hiện hình bóng bạch y áo choàng nữ tử phi hành rời khỏi Ngũ Phụng cung, lão nhận ra có vô số tia thần thức cường đại cũng như mình đang dò xét nữ tử này.
- “Đây chẳng phải là Hồng-Linh tiên tử, người của Băng Phụng Cung hay sao? Chẳng lẽ vụ nổ tung trong cung vừa rồi có liên quan tới nàng.”
Phụng Nguyên vội ngự khí bay theo xem nàng ta định đi đâu? Thân ảnh lão phóng lên bầu trời như một vệt khói mà đi. Khi càn cách Hồng-Linh độ trăm dặm, Phụng Nguyên nhận ra từ ngũ Phụng cung còn có nhiều cường giả cũng phát hiện Hồng-Linh và rượt theo, trong số đó có cả Băng cung đại cung chủ Hoành Cương và nhị cung chủ Băng Băng.
Hồng-Linh thoát khỏi khốn cảnh liền nhắm hướng Kinh Châu lục địa An Khang đế quốc bay đi, nàng phát hiện ra nhiều tia thần thức theo dõi mình. Nàng hối hận đã nóng nảy vội vã quên dùng ẩn thuật mới để cho nhiều cường giả phát hiện theo dõi.
Các tia thần thức dò xét một cách trắng trợn khiến nàng cảm thấy mình như bị bọn lưu manh mất dậy bu lại, bỉ ổi xúc phạm quyền tự do của mình.
Khi vừa bay ra hỏi lãnh địa của Ngũ Phụng Cung nàng cảm thấy một nỗi bất an như một sức áp bách vô hình nào đè lên người, nàng cẩn thận tra xét chân nguyên thì thấy vẫn ổn định bình thường, bỗng nàng cảm giác trong thức hải có tia sóng báo động, nàng chú tâm dò xét thì phát hiện tình trạng của thánh thai cả kinh thầm lo lắng.
- Chết tiệt! Sao lại đột phá lúc này, lần này nhất định thánh thai phá vỡ tình trạng bó buộc thành thánh anh. Anh Minh lần trước có nói đột phá thánh thai thành thánh anh sẽ phải đón Thiên Lôi Kiếp. Lúc đó chàng an ủi nói, không cần phải lo nghĩ đến lúc đó chàng sẽ ở bên hỗ trợ. Bây giờ thân một mình, cường giả ở chung quanh lại đông như vậy sao mình có thể an tâm đón lôi kiếp... Thôi vậy, trước hết mình kiếm một địa điểm vắng người chuẩn bị bố trí sơ sài một chút, có còn hơn không.
Hồng-Linh vừa hạ thân xuống một quả đồi trọc rồi truyền âm báo cho sư phụ:
- Sư phụ! Con sắp đột phá thành anh, chắc là phải đón Thiên Lôi kiếp nên đang lo lắng bối rối.
- Chỉ là tiểu thiên kiếp, con không cần lo lắng.
- Không phải vậy đâu sư phụ, con tu luyện công pháp đặc thù không giống như tiểu kiếp nguyên anh kỳ, thiên lôi kiếp mãnh liệt hơn nhiều nên muốn nhờ sư phụ giúp con bố trí phòng ngự trận đơn giản, vì thời gian chỉ còn một giờ.
Hư vô lão tổ thấy nàng lo sợ như vậy liền chỉ nàng bố trí trận pháp, ra lệnh cho nàng từng bố trí từng phương vị một... bố trí xong nàng còn bố trí ảo trận bên ngoài bằng ngọc trúc vả ngọc long tu phòng người xâm lấn.
Một giờ nhanh chóng qua đi, Hồng Linh ngồi giữ đỉnh đồi an tâm tĩnh trí chuẩn bị đón thiên kiếp. Nàng cảm giác Thiên Lôi chưa phủ xuống mà thiên uy đã bao phủ áp xuống khắp khu vực rộng rãi càng lúc càng nặng nề. Bầu trời mây đen kéo về đen kịt, tối xầm lại như màn đêm .. Bỗng nàng nghe ai nói trong sự ngạc nhiên:
- Ồh kìa! Thiên kiếp phủ xuống vào ban ngày, trời tối sầm lại vì mây bao phủ đã đành, Ngôi Sao Hàn Tinh kia sao cũng lại xuất hiện giờ này.
Hồng-Linh nghe vậy động tâm nhìn lên quả nhiên ngôi sao Hàn-Tinh mấy đêm nay vì bị vây khốn trong ảo cảnh nên không được thấy, nay quả nhiên cũng xuất hiện lại tỏa ánh sáng chói chang hơn bình thường. Nàng nhìn sơ qua rồi lại an tâm ngưng trọng chuẩn bị tinh thần.
- Xẹt!
Một tia sáng trắng xanh nhanh như điện từ đám mây bắn thẳng xuống đỉnh đầu Hồng-Linh, Hồng Linh cảm giác thiên uy áp xuống nặng nề, muốn tránh cũng không được chỉ còn cách đối kháng hay đón nhận.Nàng vận Hư Vô chỉ đến cực hạn dùng chiêu phòng ngự đón lấy. Mọi người chỉ thấy hai tay mười ngón tay búp măng trắng trẻo khẽ múa đan vào nhau lập tức mười tia sáng dài chừng ba thước quyện vào nhau hợp làm một đón lấy tia sáng trắng xanh của Thiên Lôi.
Thiên Lôi bị trận pháp ngăn trở giảm một vài phần năng lượng, rồi vẫn tiếp tục giáng xuống cuối cùng ánh quang chạm nhau.
- Oành!
Một tiếng nổ rung trời, những người quan khán ở các quả đồi chung quanh bị tiếng sấm oong oong trong tai, áp bách màng nhĩ rung mạnh muôn phá thủng nên vội phong bế lỗ tai nhưng đã trễ, mấy chục người tu vi thấp một chút liền bị trào máu nơi thất khiếu, nội thương nặng nề. Những người còn lại nhìn về chỗ Hồng-Linh thì thấy nàng vẫn đứng, lưng thẳng nhưng toàn thân xơ xác, mặt mày tái nhợt, mép rỉ ra hai giòng máu. Hiển nhiên nàng tiếp được đạo thiên lôi đầu tiên nhưng đã bị tổn thương không nhẹ.
Hồng-Linh tiếp một đạo thiên