Chương 363 Hồng-Linh cảnh giác bảo vệ con
Minh thôi diễn xong đã sang ngày hôm sau. Vừa thấy chàng Hồng-Linh đã nhắc:
- Hôm qua đã 30 Tết rồi, anh về chúng ta còn đi tết mới.
Nguyên hai người làm đã thành hôn vào đầu năm, bây giờ gần được một năm mà hai thằng con đã lên sáu khiến ai nấy gặp chúng, đều cho là có con trước hôn nhân. Chỉ có nguời trong nhà biết rõ hai thằng nhỏ thật ra mới được hơi hai tháng tuổi nhưng không hiểu tại sao lại mau lớn chóng khôn như vậy. Mới ngày nào còn bế ngửa mỗi tay một đứa, nay gặp lại đã lớn bằng đứa bé bảy tuổi..
Về Tân Triều Hồng-Linh đã sắm sẵn đồ tết... đêm giao thừa tại Tân Châu vừa xong, cả gia đình đã có mặt ở Đắc-Lắc chúc tết mừng Mai-Nhị. Nàng đoán trước Minh và Hồng-Linh thế nào cũng về nên chưa đi ngủ cốt ý chờ đợi. Hai thằng nhỏ Chính Lộ và Quang Huy lần đầu tiên thấy cảnh vui nhộn khoái chí thức đến bây giờ vẫn tỉnh, hai đứa được Hồng-Linh dạy trước nên đồng thanh đứng trước bà nội chúc Tết. Chờ Minh và Hồng-Linh chúc Tết xong. Hai đứa nhỏ dõng dạc:
- Hai cháu nội...
- Chính Lộ,
- Quang Huy...
- Chúc bà nội năm mới thêm nhân đức, hạnh phúc, an bình, khoẻ mạnh, mọi sự tốt đẹp thành công như ý.
- Hai đứa cháu ngoan, không ngờ chóng lớn đến thế.
Ngày mồng một sáng sớm đi ra nghĩa trang cầu nguyện đốt nhang cho tổ tiên quá cố sau đó về Tân Châu cũng ra nghĩa trang cầu nguyện đốt nhang cho tổ tiên, quá cố Thầy bên Hồng-Linh. Sau đó một ngày đi Tết anh em họ hàng, tiệc tùng tưng bừng từng gia đình các anh của Hồng-Linh mời. Buổi tối lại cùng bọn trẻ đi chơi hội chợ...
Hết ba ngày tết bọn trẻ phải đi học, Minh một mình vế Hồng Mông Linh Châu giới tiếp tục thôi diễn trận pháp... Hồng-Linh thỉnh thoảng dẫn hai đứa nhỏ vào Hồng Mông Linh Châu giới năm mười ngày lại ra cho đến kỳ nghỉ hè hai tháng. Hai đứa ở Hồng Mông Linh Châu giới trọn tức là bốn mươi tháng, tức là hơn ba năm lên mười tuổi.
Hai đứa trở về đi học, khốn nỗi cao hơn bọn cùng lớp rất nhiều nên không muốn học lớp cũ. Hồng-Linh lại phải đi xin cho chúng nhảy lớp, hiệu trưởng liền đòi hỏi kiến thức lớp hai, may mắn Hồng-Linh đã phòng trước nên đã dạy trước cho hai đứa chương trình lớp hai, nên hai được chấp nhận vào học lớp ba. Sau một tháng hai đứa thấy chán vì quá dễ nên lại xin lên học lớp bốn..
Cô giáo và bạn học lớp cũ gặp lại hai anh em, đều trợn mắt khó tin...Có thằng nhiều chuyện thắc mắc bàn hỏi đùa cợt nói:
- Hai anh em thằng Lộ, thằng Huy ăn cám số hay sao mà chóng lớn như vậy..
Câu này nói nhỏ nhưng hai anh em nghe được, thằng Huy xông lại túm cổ thằng Hào, bọn trẻ hay gọi là Hào Phóng, nhấc lên như con gà con ánh mắt bất thiện hỏi:
- Mày dám khinh anh em tao, chửi xéo chúng tao là heo hay sao
- Không! Không phải ý đó!!
- Mày tưởng tai chúng tao điếc hay sao, không nghe được mày vừa nói gì. Tao nói thật cho chúng mày biết, dù là lẩm bẩm trong miệng, đứng cách xa vài chục mét anh em tao vẫn nghe rõ được như thường..
- Không đánh mày không chừa, nên mày lãnh một đạp.
Nói xong Huy tung thằng Hào Phóng lên chờ nó rơi xuống giơ chân phải ra khẽ đạp cho một cái. Thằng Hào Phóng hét lên bị đạp bay ra xa bảy tám mét nằm lăn ra.
Quang Huy đang còn giận dữ định kiếm đứa nữa xả cơn nóng, thằng Lộ vội vổ vai rồi lôi nó đi.
- Thôi mày! Giận đánh bọn nhỏ yếu như vậy làm gì.
- Nhưng em chưa đã tay chân..
- Chưa đã thì chúng ta đánh một trận cho đã, chứ không cần đánh vì bọn chúng quá yếu...
Bọn lớp hai đứng xa nghe vậy tưởng hai anh em thằng Chính Lộ, Quang Huy nói đùa, ai dè hai thằng đánh thật tình. Quả đấm cú đá, cái chém nào cũng toàn lực, khi tránh được, khi đối quyền khi trúng đòn văng ra không thiếu..
Phần nhiều đòn đánh trúng trên thân thể, trên mặt cũng bị trúng nhưng không đáng kể... năm phút, mười phút, người xem càng lúc càng đông...Bỗng nghe ai hô:
- Dừng tay!!!
- Chết rồi! Cô Loan đến...hai anh em thằng này thảm rồi.
Hai anh em đang đánh đến lúc hứng thú bị người quấy nhiễu, đời nào chịu dừng tay.
- Xem chiêu "Lực Bạt Sơn Hà!"
- Xem chiêu „Thanh Lý Nhập Hải“!
Hai đứa vừa đánh vừa hô...chẳng khác gì đấu võ đài...khiến cô Loan ngẩn người...rồi lại hô Dừng tay.. nhưng chúng dường như không nghe nên cô Loan xông lại, chộp vào vai thnằg Chính Lộ, Chính Lộ nghe tiếng gió vội rùn thấp người né tránh, cô Loan chộp hụt liền biến chiên quặt ngược lại chộp vào cổ Quang Huy.
Quang Huy không né xoay người lắc cổ lấy đầu húc liền cảm thấy không phải, không ổn
- Phạch!
Cô Loan bị đầu thằng Huy đánh trúng tay, liền cảm thấy một giòng điện theo tay chạy lên cánh tay, rồi truyền lan ra cả người, khiến thân cô Loan run rẩy đứng muốn không vững..
Thằng Huy thấy cú đánh của mình trúng nơi yếu mềm biết ngay không phải thằng Lộ, khi định thần thì thấy cô Loan đang muốn té vội hô:
- Không chơi nữa, để em đỡ cô giáo..
Nguyên cô Loan mới ra trường, tuổi 23 đi dậy, khi nhỏ cũng từng học một ít võ công tự cho là dư sức đối phó với hai thằng học sinh này. Nhưng vừa trao đổi một đòn đã thấy không xong... khí lực thằng Huy tuy bề ngoài xem tầm thường nhưng ẩn tàng sức mạnh khác thường.
Thằng Lộ thấy Huy dìu cô Loan, hắn cũng vội đứng bên kia cấm tay nâng lên.. Nó thấy bọn kia đứng nhìn liền la:
- Nhìn cái gì! Mau vào lớp lấy một cái ghế cho cô Loan ngồi nghỉ..
Cô Loan ngồi xuống ghế, mặt tái xanh hơn mười phút mới phục hồi bình thường. Lúc này mới lên tiếng:
- Chính Lộ, Quang Huy hai em là anh em ruột không được đánh nhau..
- Đâu có, Thằng Huy lỡ ra tay rồi nó không đã ngứa, nên chúng em luận bàn trao đổi mấy chiêu chứ đâu có đánh nhau. Ba em nói hai đứa ngang tài ngang sức, nếu đánh thật cũng phải hơn ba ngày ba đêm mới có chút kết quả..
- Cái gì! Ba các em cho hai đứa đánh nhau ba ngày ba đêm ư?
- Đâu có, đó là ba đánh giá rồi nhận xét...
- Em Huy sao em lại ra tay đánh người trước.
- À, Cô Loan không biết đâu, thằng Hào Phóng kia hỗn láo quá sức, dám nói anh em chúng em ăn cám số, có ý chửi xéo chúng em là heo. Nếu em không dằn mặt đánh cho nó sợ, nó sẽ làm bậy hơn, chúng em bị chết tên Cám Số thì anh em sao mà chịu được nhục nhã..