Chương 39 Nghề cũ kiếm tiền xứ người
Thấy Hỏa Vũ đã hiểu chàng liền dùng ẩn thân thuật rồi nhẩy khỏi lưng Hỏa Vũ bay thẳng xuống bãi cát đang nhộn nhịp tấp nập du khách. Chàng chọn một chỗ ít người đáp xuống, đem Lê Tuân, Dì Hoa mười thiếu niên ra nói:
- Đây dường như là một bãi biển ở Rio một nơi dành cho du khách ăn chơi, nghỉ ngơi. Chúng ta hưởng thụ nơi đây một ngày cho thoải mái, đến đêm ta lại tiếp tục hành trình.
- Như Xuân, trình độ tiếng Anh của em thế nào?
- Cũng tự tin nghe hiểu nói được mấy câu xã giao hỏi đường.
- Vậy chúng ta đi chung kiếm một cửa tiệm ta bán ít đồ lấy tiền xài.
Khi đến các cửa tiệm Minh mới biết nơi đây chín phần theo đạo Thiên Chúa Giáo La Mã, chàng thấy họ trưng bày các bức tượng đúc, tạc, bằng sứ, gỗ, nhựa kỹ thuật cũng không khá. Minh nhớ lại mùa đông năm ấy chàng tạc bộ tượng gỗ Giáng-Sinh để mẹ đem bán kiếm tiền cho hai mẹ con sắm sửa quần áo đồ dùng ăn Tết. Bây giờ đang mùa hè không phải mùa đông, chàng xem mấy tiệm sau đó nói:
- Chúng ta kiếm một chỗ tương đối vắng nghĩ chân để ta lục lọi có đồ gì bán được không.
Chàng vào trong Hồng Mông Linh Châu giới lấy một số đá ra tạc một bộ tượng Giáng sinh, một bộ Gia Đình Thánh Gia, một tượng Đức Mẹ, một tượng Chúa Giêsu. Một cỗ tràng hạt bằng ngọc thạch nối bằng tơ Nhân Diện Thủ xé nhỏ một phần mười. Làm xong tất cả chưa mất hai tiếng.
- „Bằng này chắc cũng đã dư giả.“
Khi ra ngoài thì mọi người chờ mới có tám phút, Minh đem những thứ mới tạc ra cho mọi người đánh giá thì thấy mấy cô chụp xem suýt xoa khen không ngớt „đồ tốt“, „đá quý“, „thật ấm“, „thật mát“, „sắc xảo từng nét“, „sống động như thật“ vv.... Như Xuân thì cầm cỗ tràng hạt bằng bạch ngọc không chịu buông.
Minh thấy vậy phì cưòi nói:
- Chúng ta định giá mấy món đem bán đi kiếm tiền chi cho hôm nay.
- Trước tiên các ngươi định giá xem bộ tượng Giáng-Sinh này có một không hai làm bằng hồng ngọc. Bây giờ là mùa hè nhưng du khách mua có thể dùng cho Lễ Giáng sinh tới, hay bất cứ cho mùa Giáng Sinh nào.
- Chúng ta cứ lấy bằng số tiền Dollar ra đánh giá.
- Một trăm Dollar được không.
- Quá rẻ, không được. Nguyên Hồng ngọc này đã đáng giá năm trăm Dollar rồi chưa kể công làm.
- Được vậy 1000 Dollar.
- Vậy khi bán ngươi rao 1500 Dollar là vừa.
Tranh cãi định giá một hồi mói xong.
Bộ Gia Đình Thánh gia 1500 Dollar, Tượng Đức Mẹ ban ơn 1200 Dollar, Tượng Phó Thác Lòng thương xót Chúa Giêsu 1200 Dollar, cỗ Tràng hạt 2000 Dollar.
Chàng nói Như Xuân đi đến chỗ đông người đi lại lần lượt bán khi nào đủ 4000 Dollar thì thôi.
- Nghe nói vậy Như Xuân mừng rỡ vì trong lòng nàng muốn giữ lại cỗ tràng hạt kia.
Minh thấy cô ta như vậy liền đoán ra ý cô ta nghĩ:
- Như Xuân này mê cỗ tràng hạt bằng ngọc như điên rồi nên không muốn buông, vừa rồi nói như vậy ta thử xem tài buôn bán cô này xem.
Quả nhiên khi đến chỗ đông người, trước tiên nàng đem tượng „Phó Thác vào lòng Thương xót Chúa Giêsu“ hét ra giá 3000 Dollar, Tượng tuy để dưới dất trên một tấm khăn nhưng nổi bật vì vật liệu quá tốt so với các tượng khác ở Phàm giới, nhờ ánh sáng mặt trời rọi vào, hai luồng sáng từ trái tim chiếu xuống như thật. Chỉ trong chốc lát người đến bao vây chung quanh xem bức tượng. Chàng thấy đông quá sợ gặp chuyện rắc rối phiền phức cũng may không bao lâu đã có người mua giá 2800 Dollar.
Thấy bộ tượng đã bán 2800 Dollar Minh giật mình xem ra chỉ bán thêm một bức tượng nữa là có đủ tiền dùng.
Như Xuân lại đem bức tượng Đức Mẹ ban ơn ra chào khách lại hét 3000 Dollar. Một lần nữa cảnh tượng lúc nãy lại xảy ra, cuối cùng bán được 2900 Dollar.
Thấy vậy Minh nói:
- Bằng ấy tiền cũng đủ, chúng ta đi thôi.
Minh phân phát cho mỗi người 300 Dollar hẹn đến tối gặp mặt chỗ lúc trước đến, sau đó nói:
- Như Xuân! Em đến nơi này anh có chuyện muốn hỏi.
- Dạ vâng.
- Anh thấy em có vẻ say mê cỗ tràng hạt lắm phải chăng em theo đạo Thiên Chúa La Mã.
- Dạ đúng!
- Thế anh tặng cho em cỗ tràng hạt đó.
Như Xuân mừng rỡ nhảy lên rối rít, suýt sao một hồi nói:
- Vậy thì em cám ơn anh nhiều lắm...
Minh đem cỗ tràng hạt ra dùng thần thức xem lại tài liệu thấy loại đá này có nhiều tạp chất nhưng để vậy không tu bổ nữa sau đó đem năm trận pháp khải linh tràng hạt, xong đâu đó chàng xem lại thì thấy tác dụng như ý, mỗi mười hạt là một thuộc tính tụ linh trận, năm chục hạt đúng năm thuộc tính tụ linh trận. Phàm giới linh khí ít nhưng lâu ngày cũng có thể tụ lại lượng linh khí đáng kể.
Minh đưa tràng hạt cho Như Xuân mỉm cười nói.
- Tặng em đó, cách tốt nhất là em nhỏ vào một giọt máu thì biết nó có tác dụng gì. Thôi anh đi sắm ít quần áo rồi ra bãi biển chơi đây. Còn em muốn đi đâu?
- Em cũng muốn đi mua sắm.
- Vậy chúng ta đi chung mua sắm.
Chẳng bao lâu Minh mua bộ đồ tắm, một bộ kiếng bơi, một cái kiếng râm, một cát phao nhựa, hai cái khăn lông một lớn một nhỏ, một chai dầu bảo vệ da chống nắng, một ít đồ ăn vặt, một bản đồ thế giới, một la bàn đơn giản. Sau đó thấy Như Xuân mua đồ chưa xong chàng nói:
- Anh đi ra bãì biển trước đây, em từ từ sắm đồ rồi ra sau nhé!
- Anh chờ em chút! Em cũng muốn ra bãi biển với anh.
- „ Cô Như Xuân này ý gì đây, phiền phức nữa rồi!“. Minh nghĩ thầm.
Một lúc sau Như Xuân mua xong đồ đi ra, chưa ra tới đã lảm nhảm trong miệng:
- Thật quái lạ, chẳng lẽ trí nhớ của ta chưa bình phục hẳn.
- Chuyện gì nói anh nghe xem.
- Chúng ta rõ ràng rời nhà bốn năm năm, sao lúc nãy em xem giờ thì mới có nửa năm.
Minh nghe vậy cười ha hả.
- Anh còn cười cái gì? Em hỏi sai chỗ nào?
- Em hỏi đúng lắm, có sai gì đâu chỉ là...ha ha
- Chỉ là cái gì, mau nói ra đi.
- Chỉ là chỗ chúng ta ở thời gian nhanh gấp mười.
- Cái gì! Như vậy sao được vậy thì nguy, người ai còn nhận ra em.
Thấy nàng cứ nghĩ ngợi buồn bực mãi Minh nói:
- Thôi mặc kệ chuyện gì, cứ đi bãi tắm đã.
Minh dùng thần thức tìm kiếm thì thấy Lê Tuân đang xách đồ đến một cây dù trải khăn, hắn đã thay đồ tắm. Chàng vội nhắm hướng đó mà đi, thấy bên cạnh còn mấy cái dù trống chàng cũng mở dù ra trải khăn xuống dùng ẩn thân thuật thay quần áo.
Như Xuân đi sau thấy hắn đi nhanh rồi mở dù trải khăn, nàng cũng chọn một chỗ thì thấy Minh trước mặt biến mất, sau đó lại thấy hắn trong bộ đồ tắm rồi. Hai mắt nàng trợn lên nhìn không ngớt trong lòng nghĩ:
- Anh Minh này nhìn bề ngoài có vẻ thư sinh yếu ớt, thay bộ đồ tắm vào để lộ toàn thân cân đối vững như bàn thạch, bắp thịt cuồn cuộn ẩn tàng không biết bao nhiêu sức mạnh, trên người không dư một chút thịt nào, cứ nhìn là muốn nhìn mãi.
Thấy Minh đang định chạy ra bờ biển nàng vội gọi:
- Anh Minh, ở đây làm sao em thay đồ được..
Chàng nhìn chung quanh thấy có nhiều cô còn trẻ chẳng mặc gì ngoài cái quần tam giác nhỏ bằng bàn tay. Lúc họ thay đồ thì cứ tự nhiên như không có ai nên giả vờ nói:
- Thì cởi hết ra như ngưòi ta rồi mặc đồ tắm vào.
Như Xuân dở mặt nói:
- Như vậy đâu có được, họ khác mình khác. Anh vừa làm gì biến mất rồi lại thấy đã thấy anh thay đồ xong mau giúp em được không?
Minh giả ngu nói:
- Khác gì đâu, họ cũng là con gái còn trẻ mà.
Tuy nói vậy Minh vẫn phải giúp nàng một lần.
- Thôi được, ta bố trí cho họ dù có lấy ống kính nhòm cũng không trông thấy lọt.
Nói xong chàng dùng ẩn thân thuật bố trí chung quanh người nàng.
Nàng còn không biết một điều chàng không nói:
- „Cho dù họ không thấy, nhưng chàng vẫn thấy như thường!
Trong nháy mắt Như Xuân thay đồ xong với bộ đồ tắm mới hai màu tím, turkis, để hở cặp đùi thon dài săn chắc, vòng eo nhỏ nhắn vừa đúng một vòng tay có thể ôm trọn, ngực nở nhìn vào cũng có thể khẳng định đã trưởng thành viên mãn. Nhìn ngắm một hồi quả nhiên một thân hình mỹ nữ tuyệt hảo.
- Sao anh nhìn gì kỹ thế.
- Nhìn kỹ một chút xem có giống như lúc nãy anh tưởng tượng không mà.
- Anh Minh thật là!
Bỗng Minh đem dầu bảo vệ da chống nắng ra hỏi:
- Em có sắm thứ này không nào?
- Đó là đồ gì.
- Đây là dầu bảo vệ da, dùng để chống nắng, bôi vào thì da khỏi bị cháy phỏng.
- Em không biết thứ này. Vậy anh bôi lưng cho em đi.
Minh khai trương chai dầu mới, bôi phía sau lưng, gáy cho nàng, thấy làn da nàng trắng nhẵn nhụi mịn như nhung. Tay vừa chạm vào da nàng, một làn khí mát truyền vào tay lại cảm thấy da nàng mềm mại đàn hồi đã tay vô cùng, chỉ muốn xoa bóp một hồi chứ không muốn lấy tay ra nữa, chàng chậm chậm bôi dầu, xoa đều trên lưng, mũi lại ngửi thấy mùi thơm trên thân thể nàng tỏa ra khiến chàng ngạc nhiên tự hỏi “Không biết sao nàng lại toả ra mùi thơm này, hít vào thật làm cho người dễ chịu thỏa mái“. Khi tay Minh đụng vào lưng mình, Như Xuân rùng mình cảm thấy làn da tê dại như bị điện giật, tim không ngừng đập mạnh gia tốc, trong phút chốc người nóng rần lên, mặt đỏ lên, trong lúc cảm thấy càng lúc càng kích thích dễ chịu,thoải mát liền nhắm mắt lại hưởng thụ, một lúc phải kìm hãm ngậm chặt miệng khỏi phải rên lên, trong lòng mong được sống trong cảm giác này mãi không dừng.
Bôi dầu vào lưng nàng xong rồi đưa chai dầu cho nàng tự bôi. Sau đó chàng mới lấy tự bôi cho mình và nhờ nàng bôi lưng cho.
- Em có biết bơi không, nếu không thì chơi chỗ nông thôi.
- Cũng sơ sơ, chắc không chết đuối được.
- Còn anh?
- Anh chưa học bơi bao giờ nhưng nhìn người khác bơi một lần là có thể, chỉ vài động tác co duỗi ăn thua gì.
- Đi chúng mình đi bơi một chút, có gì anh còn cứu em.
- Cái gì, chưa biết bơi mà đòi cứu người ta.
- Còn chưa tin tuởng ư? Ra đó xem thì biết.
Chàng dùng thần thức thấy ngươi ta bơi, phần nhiều dùng hai kiểu, bơi xải và bơi nhái trong đầu đã diễn luyện năm