Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 393 Diệt sát Bất Diệt Thần Ma Vương
- Thằng cha này sợ điên lên rồi, vừa yêu cầu xin xỏ mình mà lại dám chửi mình nói láo một cách hỗn xược như vậy.
Nghĩ xong Lê Tường cười trừ, trong lòng quyết tâm hạ thằng thần ma vương này, chàng nhớ đến Bá Vương Đao năm xưa khi mới luyện chế hoàn thành đã từng thử một thương, khiến cho không gian thủng một lỗ, chẳng lẽ thằng ma vương này da thịt còn cương cứng dẻo dao hơn?
Thấy kẻ địch đang định xuất đao đánh trước Lê Tường không dám chần chờ vội nhắm hai mắt hắn đánh ra hai chỉ, quả nhiên hắn vung đao lên đón đỡ, chỉ quang lực đánh vào bản đao khiến đao bị nung đỏ lên, nhưng không thiệt hại gì, bỗng từ phía sau chàng khí áp tăng mạnh, chàng biết ngay Nữ Thần Vương Trân Trân lại xông vào giã chày, chàng vội đem Bá Vương Thương quán chú tất cả nguyên lực vào Bá Vương Thương gầm lên một tiếng đâm thẳng vào đan điền địch thủ..
Trong khi đó địch thủ đang cười đắc ý, trong tiếng gầm của chàng lại pha lẫn tiếng hét lanh lảnh của Nữ Thần Vương Trân Trân. Thần Ma Vương đang cười bỗng bị khựng lại im bặt, bụng dưới đau nhói, nhìn xuống mới thấy bị cây Bá Vương Thương của đối phương đâm thủng một lỗ, vừa hơi cúi đầu xuống liền cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, thì ra Nữ Thần Vương ra tay sau một bước, thông thiên chày nện vào ót địch thủ liên tiếp mười mấy chày.
Thấy Bất Diệt Ma Vương bị trúng đòn tổn thương nặng nề nhưng vẫn còn gắng gượng lo chữa thương, chàng vội thi triển Quang Minh lĩnh vực trói buộc giam bắt nguyên thần hắn. Bất Diệt Ma Vương lúc này mới chịu ngã ngửa ra ầm ầm bất động.
- May mắn, lần này thắng nhờ đối thủ khinh địch! Lại bị hai đánh một không chột cũng què, phần hắn chết tại chỗ.
- Coi chừng! Hắn là Bất Tử Thần Vương, coi chừng nguyên thần của hắn chạy thoát.
Nhớ đến Bất Tử Ma Quân có đến chín nguyên anh, chỉ cần một nguyên anh chạy thoát hắn sẽ có cơ hội đoạt xá phục sinh, Lê Tường xem kỹ quả nhiên chín nguyên thần xum vầy thành một vòng tất cả đều bị Quang Minh lĩnh vực thao túng ngã xuống nằm như chết.
Chàng không khách sáo đem từng tên ra đọc trí nhớ rồi diệt phá, mãi đến tên nguyên thần thứ năm mới thấy một ký ức trọn vẹn nội dung tỉ mỉ đầy đủ mới biết là nguyên thần bản nguyên. Chàng đang định phá luôn bốn nguyên thần kia, thì Tàn Đao léo nhéo xin xỏ, thấy phiền trừng mắt nói:
- Không được! Tao không thể không cẩn thận, nếu để cho một nó chạy thoát tao sẽ có tội với nhân loại và có tội với chính mình..
Thế là nguyên thần Bất Tử Thần Vương bị diệt sạch, trở thành Tử Thần Ma Vương. Bao nhiêu ma khí tinh nguyên bị phát tán chỉ còn lại một linh hồn bé nhỏ không ký ức vô hại.
Lê Tường giải quyết luôn tên Thần Ma Vương còn lại thu cất tất cả chiếm lợi phẩm, rồi cầm Tàn Đao lên, trong lòng thật ra không muốn mang theo Tàn Đao, vì Bát Cẩn ẩn trốn trong đó. Tên này để ở bên mình nguy cơ còn hơn để hổ bên cạnh. Bất cứ lúc nào nó cũng có thể trở mặt hại mình. Chàng lên tiếng hỏi:
- Bát Cẩn. Mày muốn đi đâu?
- Mang tao đi được không?
- Không, mày đi kiếm người khác mang mày đi. Tao không muốn mạo hiểm..
Bỗng một ý tưởng trong đầu Lê Tường, Tàn Đao là thông thiên bảo khí, hẳn là có đao linh, phải chăng bị Bát Cẩn nắm giữ nên mới khống chế được nó. Bất Diệt Ma Vương có đao trong tay lại chưa kịp giải quyết Bát Cẩn nên mới xảy ra chuyện, tàn đao vào lúc cao điểm chí tử, phản lại chống đối mới thiệt thân. Bất giác Lê Tường lòng ham học nổi lên,muốn biết trận pháp khải linh của tàn đao nên hỏi:
- Bát Cẩn, lần này cho tao xem kỹ tàn đao một lần trao đổi linh hồn tên Bất Diệt Ma Vương này được không.
- Cái gì, mày chẳng xem nhiều lần rồi hay sao.
- Xem bên ngoài thì có ích gì, ý tao nói là xem bên trong, tao đem một tia nguyên thần vào tham quan một vòng, bảo đảm không đụng đến hàng của mày. Mày cũng phải nhất định không được thôn phệ tia nguyên thần này của tao.
Nghe đến hồn Ma Vương, Bát Cẩn quả nhiên sáng mắt tỏ ra thèm thuồng hắn vội đồng ý:
- Được rồi, cho mày một canh giờ.
Một tia nguyên thần nhập tàn đao, đem tất cả trận pháp ấn ký ghi lại, đáng tiếc bị thiếu mất hai phần, nhưng tác dụng vẫn còn lợi hại dường ấy. Chàng thoáng nhận ra đây là một trận pháp cấp tám, trận pháp dung hợp trùng điệp lồng lên nhau chín tầng, giá trị còn cao hơn thần chung kia.
Thu hoạch xong Lê Tường ném hồn Bất Tử Thần Vương cho Bát Cẩn rồi quay sang nữ thần vương Trân Trân nói:
- Đi thôi!
Bát Cẩn nhận được phát hiện Bất Tử Thần Vương nguyên thần chỉ còn là một linh hồn nhỏ bé không giá trị, biết mình bị lừa nên mắng to:
- Sao lại chỉ còn thằng trần trụi này, bao nhiêu ma khí tinh nguyên đâu?
- Bị tao bóc bỏ phân tán hết rồi. Thứ ma khí này đối với tao không có chỗ dùng..
- Uổng phí! Mày ngu ngốc.. Còn một thằng nữa đâu cho tao luôn đi, mày giữ cũng vô dụng..
- Đổi đi, tao xem mày còn đứa nào trắng trẻo như con hôm trước không?
- Không còn.
Lê Tường xem qua quả nhiên không còn bèn lắc đầu, ném tên kia cho hắn rồi cùng nự Thần Vương Trân Trân biến mất tại tầng trời thứ hai.
Về đến cung điện Lê đại gia tộc, Lê Tường mới đem tất cả chiếm lợi phẩm ra chia. Nữ Thần Vương sau chuyến này nhìn chàng với con mắt khác nói:
- Lần này tôi chỉ trợ giúp đôi chút, sao dám nhận phần thu hoạch.
- Tiền bối đừng nói vậy..
- Từ nay đừng gọi ta tiền bối, gọi tôi một tiếng chị, hay gọi thẳng tên Trân Trân là được.
- Vậy tốt quá, trên đời này bây giờ em mới có được một người chị.
Trân Trân thấy vẻ vui mừng của Hàn Tinh chân thật không chút giả tạo nên cười nói:
- Lần này em ra tay diệt tên kia rất dứt khoát, lưu loát dường như từng kết thù với hắn.
- Nào có!