Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 394 Thông Thiên không gian trận đồ và truyền tống trận đồ
Hàn Tinh vừa vào hắc tháp liền thấy hỗn độn, mùi máu sặc sụa, năm sáu trăm Ma tu cai ngục bị giết sạch, khổ sai tù nhân cũng hy sinh không ít, lại còn bắt đầu tranh chấp với nhau. Chàng đến liền hô lên:
- Dừng tay!
Mọi người nghe vội nhìn lên thấy một thanh niên lạ mặt, tu vi cảnh giới mới chỉ thần quân liền khinh thường, không thèm để ý, cứ tranh cãi giành giật bảo vật của Ma tu cai ngục.
- Dừng tay! Các ngươi không nghe à. Có tin ta ném các ngươi trở lại Ma tộc trại giam không? Mới thoát khỏi lao ngục, ta có việc chưa kịp phân phó các ngươi đã làm loạn. Giết chết cai ngục đã đành còn tranh đấu với nhau.
- Ngươi cứu chúng ta? Chỉ một mình ngươi, một thần quân.. cười chết ta được.
- Mày nằm xuống yên nghỉ cho ta!
Thấy một thanh niên đầu trọc chỉ thẳng mũi mình nhạo cười, Hàn Tinh rốt cục ra oai phu đầu. Hai mắt tinh quang lóe lên, bắn thẳng vào hai mắt đối phương. Chàng thi triển Quang Minh lĩnh vực rồi, chàng thử nghiệm ngay trên đôi mắt hắn vì đã biết, đôi mắt là cửa sổ linh hồn, ánh quang có thể trực tiếp qua đôi mắt đánh sâu vào linh hồn đem giam hắn vào lĩnh vực.
Tên kia quả nhiên toàn thân đổ ập xuống,lập tức có người la hoảng.
- Xin nhẹ tay giơ cao đánh khẽ!!! Đừng giết nó.
Hàn Tinh nhìn lại là một lão già:
- Hắn là bạn gì của ngươi, con hay cháu?
- Con của bạn đồng môn.
Chàng lại hô:
- Dừng tay! Ta giải cứu mọi người muốn nhanh nên đem cả khối, trong đó có cả cai ngục. Cai ngục hay những quáng thạch, bảo thạch ta mang vào đây đều quy về ta. Còn các người là những ngưòi thụ ân giải cứu ta mang vào thành trì của ta. Những ai không muốn sang một bên. Ta sẽ đem các ngươi trở về nơi chốn cũ.
Một hồi xem lại có chừng hơn mười ngàn người. Hàn Tinh không ngờ đông như vậy cũng chẳng buồn để ý hỏi thêm. Chàng chỉ thêm những người vừa khinh thường mình còn muốn tranh giành bảo vật nói:
- Các ngươi cũng đi qua đó luôn.
- Xem như tôi cứu lầm người. Còn ai tình nguyện đi với họ thì bước qua luôn.
Lại có một số đông tỏ vẻ ngạo mạn cười gằn, bất mãn đi qua..
Nửa phút sau, Hàn Tinh trục xuất họ ra khỏi đem trở lại thượng giới tầng hai. Đây là một khu rừng rậm không bóng người. Chàng dặn:
- Các ngươi cẩn thận, đừng để bọn Ma tộc và Yêu tộc phát hiện..
- Thằng nhóc nói nhảm nhiều. Bộ chúng tao là đồ ngu như mày cả... Đi, tưởng ai cũng thèm ở chỗ tối tăm thối tha của mày chắc..
- Phải đó, anh em mau giết thằng này đi. Nó dám khinh dể bài xích chúng ta..
- Hừ! Chỉ bằng sức của chúng mày, nằm mơ đi. Tao có năng lực giải cứu hơn một trăm ngàn người khỏi tay Ma tộc, lại sợ bọn vô ơn bất nghĩa như chúng mày?
- Khoan đã! Vị này lúc trước định cứu chúng ta đem đi đâu, không phải là muốn giam giữ chúng ta ở nơi tối tăm đó sao..
- Đương nhiên không phải, tôi chẳng đã nói rõ rồi hay sao, mày lại không thèm nghe tất cả sẽ được đem đến một thành trì mới thành lập, nơi đó sống hoà bình không có ma tộc, yêu tộc.
- Tôi có thể quyết định lại được không?
- Xin lỗi, tôi không rảnh để chơi đùa.. Đem các ngươi vào thành, để các ngươi chơi đùa lố lăng, giết hại nhau phá rối, ai làm việc khiến cho thành trì chúng ta phát triển.
Nói xong biến mất tại chỗ, chàng về hắc tháp trấn an mọi người còn lại, sau đó nói một số quy củ. Nếu mắc phạm cảnh cáo nhiều lần không sửa sẽ bị trục xuất ra khỏi thành. Chàng xem kỹ lại, tất cả có mười lăm vị thần vương nhưng người nào cũng bị nguyên thần phong ấn không dễ phá được.
Sau khi vào thành giao cho Khổng Tuyết Như Băng, chàng dặn các thần vương kiên trì một thời gian tìm cách phá giải phong ấn, còn nhờ họ giúp Khổng Tuyết Như Băng giữ trật tự trong thành. Hàn Tinh vào thành nhận ra nhiều thay đổi, bỗng chàng thấy một võ trường người tụ tập đông nghịt nên hỏi:
- Chuyện gì ở đó!
- Chủ nhân! Đó là đại hội Vạn Tiên, đánh dấu Cổ Loa thành có một vạn tiên nhân sinh sống tu luyện trong thành. Giải thưởng hạng nhật là một kiện thượng phẩm kiếm tiên.
- Chuyện này thôi, có nhiều người hưởng ứng như vậy. Khán giả từ đâu mà đến xem như vậy.
- Đương nhiên ở Tiên Giới các tinh châu đều tụ tập lại đây, Tiên kiếm, cùng nhiều phần thưởng khác, nhiều cường giả ở bên ngoài thành đến tham gia, phải đóng phí tổn, người trong thành muốn tham gia được miễn phí. Cường giả các tông phái đến rất đông, một phần tò mò về Cổ Loa Thành một phần muốn nhân cơ hội này cho đệ tử học hỏi thêm, và giương danh thiên hạ.
- Ồ Đại thiếu chủ Tĩnh-Minh hôm nay cũng đến, chủ nhân muốn gặp hắn không.
Hàn Tinh thần thức quét ra nhận ra quả nhiên Tĩnh Minh đi với ba bốn đệ tử Vô Cực Môn có vẻ hào hứng vô cùng, phía sau còn có một vị trưởng bối cảnh giới tiên quân cực đỉnh âm thầm hộ phù.
Mấy bà nhà tôi, phân tán tứ phương hôm nay sao không thấy ai..
- Chủ nhân phu nhân Hồng-Linh cùng Thuỳ-Nhung mấy ngày trước bận rộn chiêu nạp đệ tử Hư Vô Đan Tông, hai người đi đâu đón mấy vị thiếu gia tiểu thư đến đây ngày mốt thi đấu đại hội vào vòng trong đánh K.O., mới trở lại. Mấy phu nhân khác đang du lịch khắp tiên giới. Chủ nhân tuổi trẻ mà có một số đông thiếu gia và tiểu thư lớn như vậy thật là đáng phục, lại không ảnh hưởng bước tiến tu luyện của chủ nhân mới là điều càng đáng phục hơn.
- Không có gì đáng phục đâu, mấy đứa nhỏ các phu nhân lo nuôi nấng dạy bảo, tôi bỏ công sức ra rất ít.. Cô đi làm việc của mình đi, ngày mốt tôi trở lại.
- Vậy tiểu tỳ đi trước...
Hàn Tinh ở lại theo dõi bọn Tĩnh Minh, thấy dung mạo dáng vẻ phảng phất giống Tĩnh Nhu, hoạt bát nhanh nhẹn hơn mình nhiều nhưng cũng có một chút gì giống mình, phải rồi. Là ánh mắt thỉnh thoảng phát tinh quang xuyên thấu lòng người. Ba người đi theo đồng lứa tuổi, kề cận thân mật hắn rõ ràng là một gái giả trai, độ rung của cơ thể da thịt theo mỗi bước đi, mỗi cử động không dấu nổi ánh mắt tinh vi của Hàn Tinh.
Thì ra Tĩnh Minh nghe lời chàng, sau khi phi thăng tiên giới hỏi đường đến Vô Cực tông, hắn xin gặp cao cấp trưởng lão mới nói thân phận của mình, họ liền lo liệu sắp xếp cho Tĩnh Minh vào trong nhóm đệ tử ngoại môn. Nhớ lại lời Hàn Tinh, không cần truyền tông quyết cho hắn, nhưng mấy trưởng lão thấy không ổn hỏi lại chưởng môn, chưởng môn đẩy đưa không quyết:
- Các ngươi tự quyết định lấy, mấy môn quyết căn bản bổn tông cũng không từng quá giữ tuyệt đối bí mật. Hắn là con của ân nhân bổn phái, với thân phận địa vị và năng lực của cha hắn, ngay cả bí quyết tu luyện bản tông cũng không cần để vào mắt... Vậy các ngươi tự cân nhắc rồi quyết định lấy.
Tĩnh Minh nhập vào nhóm đệ tử ngoại môn, tuy tu vi cảnh giới tiên nhân, so với nhiều người kém, nhưng trưỏng lão phụ trách không dám khinh thường. Nhưng trong nhóm đệ tử ngoại môn không ít thiên tài, thân phận cao quý, tính khí cao ngạo đã quen, chuyên ngược đãi kẻ hèn kém hơn mình, nên Tĩnh Minh bất hoà với nhiều phe nhóm chỉ vì hắn là một phi thăng giả lại trẻ tuổi như vậy. Phi thăng giả mới phi thăng hoặc là cảnh