Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 412
Phát hiện Thanh Bích Liên Hoa và cóc vương yêu tinh
Bọn Tiểu Hương mười hai người bị mang xuống hầm đem vào phòng nhốt, nam bị nhốt vào một phòng nữ nhốt vào một phòng, phòng nữ lại có năm thằng thú nhân, phòng nam có ba nàng thú nhân. Trước khi được đem đi nhốt họ còn nhớ lời lão già áo vàng hỏi Tĩnh Minh thấy tình cảnh của mình không hỏi sợ hãi, hét lên:
- Thả ta ra! Bọn súc sinh dâm tặc bỉ ổi, khốn nạn.
- Cứ la to lên, chút nữa mấy nàng liền cảm thấy sung sướng rên lên chẳng kém...
- Mau thả ta ra!
Thấy bọn nam nhân này ánh mắt phát ra tia dục vọng thèm khát dán trên ngực, và nơi kín đáo. Hoa Anh-Đài và năm nữ đồng môn càng sợ hãi hét lên, bỗng nghĩ đến Tĩnh Minh không biết chàng ra sao Hoa Anh-Đài lại hét lên:
- Mau thả ta ra. Anh Tĩnh Minh mau cứu mạng!
Tiếng hét chỉ cầu may, vì nàng biết Tĩnh Minh còn bị sáu người hạch hỏi, e rằng đã chết rồi vì hắn đã trắng trợn cự tuyệt yêu cầu tên lão già áo vàng kia.
Bỗng một ánh quang giống như thân ản một người vọt đến chộp xuống năm tên thú nhân chỉ nghe năm tiếng hét trước mắt đã thấy năm con bạch hồ tiên thú nằm bất động, các nàng lập tức có hoạt động tự do, bao nhiêu trói buộc trên thân biến mất. Rồi bên ngoài có người chạy đến hô:
- Ai vừa gọi tên ta muốn cứu mạng! À thì ra các cô ở bị nhốt ở đây.
Thì ra Tĩnh Minh thần thức thăm dò thấy cảnh dâm ô hợp hoan trong các phòng khiến chàng rung động, nhiều phòng có người ngã xuống, rồi một bạch quang loé lên trước mắt, phảng phất nghe tiếng nữ từ gọi mình cấu cứu, thần thức tìm kiếm chàng chạy lại gặp bọn Anh-Đài.
Tiểu Hương thấy Tĩnh Minh vẫn bình an còn chạy xuống hầm tìm đế nơi liền vui mừng nói:
- Anh Tĩnh Minh, mau phá cánh cửa phong ấn. Chúng ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào.
- Cánh cửa ở chỗ nào, sao ta thấy nơi nào cũng giống nhau.
- Chính là ở bên trái, sát tường đó.
Tĩnh Minh theo hướng tay nàng chỉ, bắt đầu sờ thử. Quả nhiên một nguồn năng lượng điện lôi phản kích đánh vào bàn tay chàng tê rần, rồi truyền vào người. Tĩnh Minh giật nẩy mình vội vận chuyển cổ loa quyết chuyển hóa năng lượng, chàng thấy lôi điện năng lượng bị chuyển hoán hấp thụ sạch sẽ mừng rỡ thầm hô lên: „Càng đỡ phải mất công hình thành Cổ Loa vòng xoáy, trực tiếp hoán chuyển hấp thu. Thật là thứ tốt, của ăn mỹ vị đem dâng tới miệng!“
Thấy Tĩnh Minh bị phong ấn phản kích mọi người lo lắng hỏi:
- Có sao không?
- Không việc gì, các cô thịt năm con Bạch Hồ đi, đừng để nó tỉnh lại khó giải quyết, lại ngy hiểm nữa.
Thế là bảy người dùng phi kiếm chém giết. Chẳng những thế các phòng khác dường như nghe chàng nhắc nhở cũng động kiếm.
Tĩnh Minh lúc này mới bắt đầu hấp thụ lôi điện năng lượng cho đến khi gần hết mới mạnh mẽ đánh một chưởng, phá vỡ phong ấn cứu người ra. Sau đó thần thức tìm kiếm cứu các phòng khác, lần này có kinh nghiệm nên chàng phá phong ấn nhanh hơn nhiều. Chàng điên cuồng phá ấn nhưng cụng phải mất hai giờ mới phá hết ba trăm tám mươi phòng. Khi trở lên chàng thấy bọn người được cứu đang hung hăng tranh đoạt bảo vật trong cung điện, chàng thở dài đi ra khỏi cung điện nghĩ:
- Đáng tiếc trự thú và trữ vật nhẫn không gian có hạn nên không thể thu cả cung điện vào đó.
Bỗng nghe giọng mơ hồ ai phát ra:
- Đại thiếu chủ, là Khổng Tuyết Như Băng đây! Cổ Loa thành đã tiến vào trong Tiên Thú bí cảnh, ngay ở phía trên. Thiếu chủ dùng thần thức hợp với tinh thần lực di chuyển cung điện này vào Cổ Loa thành là được.
- Cái này! Ta không biết làm được không?
- Có gì không được, đại thiếu chủ cứ xem như là di chuyển một món đồ vào trữ vật túi, trước dùng thần thức bao trùm những gì cần di chuyển sau đó nhớ ngưng trọng dùng chính thành tinh thần dùng niệm lực của mình ra lệnh là được.
Tĩnh Minh nghe vậy nghi ngờ lui ra. Nghe thì dễ, di chuyển một tòa cung điện không phải chuyện đùa, vừa cần tinh thần ý chí cường mạnh, còn phải có lòng tự tin cường mạnh.
Chàng nghe xong làm theo lời dặn.
Cả toà cung điện lập tức rung chuyển ầm ầm như gẵp động đất rồi ngưng lại, bọn đệ tử đang tranh đoạt bảo vật liền tranh đường chen chúc chạy ùa ra cứu mạng. Không bao lâu bên trong không còn một ai..
Thì ra Tĩnh Minh chợt nhớ trong cung điện còn nhiều người nên không ra lệnh di chuyển cung điện về Cổ Loa Thành ngay, chàng thử niệm nhấc cả toà cung điện lên hai lần thấy có hiệu lực, rồi mới dùng thần thức tìm Cổ Loa thành, nhận ra bên phải cung điện của gia đình có khoảng đất trống nên quyết định đem cung điện dời đến nơi này.
Nghe lời Như Băng, dùng hết tinh thần ý chí, di chuyển ý động niệm!
Cung điện lại rung động rồi bất ngờ bị nhắc hổng bay lên, bên dưới mọi người kinh sợ nhìn lên, cung điện bay lên rồi tiếp tục trực tiếp gia tốc thăng vọt nhanh lên khiến trong chốc lát mọi người chỉ còn thấy một chấm đen.
Tĩnh Minh run rẩy vừa mừng vừa sợ, tim đập thình thịch chỉ muốn hét lên „Ta làmđược, thật tuyệt vời!!“.
Cả tòa cung điện, từ thảo cầm viên, tượng đá, cổng vào lẫn cung điện được nhổ sạch. Nhìn lại trước mắt một cái hố sâu hai mươi thước như hồ nước gần mười dặm vuông khiến chàng kích động không thôi.
Tĩnh Minh đang mừng rỡ như điên, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng chịu không nổi ngã ngồi xuống.
- Nguyên thần hao tổn quá mức. Mau uống một viên Bồi Nguyên đan.
Tĩnh Minh nghe lời lấy Bồi nguyên đan ra nuốt xuống.. phục hồi nguyên thần hao tổn, năm phút sau thấy nguyên thần đã phục hồi hơn phân nửa chàng đứng dậy nhìn trời đã không thấy Cổ Loa Thành đâu nữa rồi.
Chàng nhìn lại chung quanh vắng lặng chẳng còn một ai, ngoài một số thi thể của Huyêt Biển bức và hai mươi bảy thi thể đệ tử hai tông môn Vân Hà Tông, và Bát Huyền Tông. Bao nhiêu trang bị lẫn thu hoạch đều bị lấy đi sạch sẽ. Hai tên