Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 413 Đại chiến thanh lang
Vừa ra ngoài Tĩnh Minh vội tăng cường vòng xoáy Cổ Loa đến cực, vốn trong thần thức mới hoành thành mười vòng trong chốc lát đã thành mười sáu vòng, rồi lại tiếp túc thêm vòng thứ mười bảy.
Vòng xoáy căn bản thôn phệ năng lượng chi khí chung quanh, nhưng bụi cát, tro khói các loại thể vật khác cũng bị hấp dẫn nhưng bị ngăn ở vòng ngoài tạo thành lớp vỏ, những thể vật quá lớn khi bị cuốn vào rồi lại bị đẩy ra. Cổ Loa vòng xoắn ngoài chức năng hấp thu, cắn nuốt, chuyển lọc năng lượng còn có tác dụng gây khốn, trói buộc.
Tĩnh Minh tu luyện Cổ Loa quyết khi bước chân vào Tu Chân giới, khi đó đã có tu vi nguyên anh kỳ, đáng tiếc lúc đó linh hồn tinh thần lực không đủ cường mạnh nên Cổ Loa Quyết tiến rất chậm so với ngũ hành hồng mông quyết, Cổ Loa Quyết khi đã có thể hình thành một vòng liền có tác dụng tụ khí, có thêm tụ linh trận hỗ trợ tu luyện càng nhanh.
Tĩnh Minh thấy mình có thể hình thành mười bảy vòng liền mừng rỡ, chỉ cần đủ mười tám vòng chàng có thể bắt đầu dùng Cổ Loa Quyết thu năng lượng ngưng tụ thành chân, đồ vật bảo khí theo ý niệm của mình.
CócVương Yêu Tinh bất ngờ bị cơn lốc khí chụp vào, liền bị lực ly tâm đẩy ra vòng ngoài, chạm phải đủ các loại khí khác nhau đang bị hấp vào cuốn theo lại vào bên trong, hắn thử hấp thụ tiên yêu khí chung quanh mình, ai dè gặp phải tiên khí loạn lưu pha tạp đủ mọi thứ, phá rách nguyên thần... Hắn kinh sợ dừng lại không dám thử nữa, chưa được bao lâu lại cảm thấy mình bị hấp vào trung tâm, quay càng lúc càng nhanh, muốn nhúch nhích cũng chẳng được thì lấy gì phản kháng khẽ hô lên:
- Tha mạng!
Tĩnh Minh đương nhiên đâu dễ gì tha cho kẻ muốn hại mình, lập tức cắn nuốt, còn không quên thu bộ ký ức nhỏ bé của Cóc Vương yêu tinh. Chàng không khỏi tò mò, thằng này tự xưng là Cóc Yêu Vương, tại sao lại hèn kém đến thế? Cứ xem tên cóc đấu với con nhện chẳng biết là cấp nào nhưng tuyệt đối khủng bố cường mạnh hơn tên Cóc Yêu Vương này gấp không biết bao nhiêu lần.
- Hừ ký ức chỉ bằng hạt mè mà đòi đột nhập vào thần thức của ta kiếm chác. Đúng là không biết sợ chết là gì.
Tĩnh Minh hấp thụ xong Cóc Vương yêu tinh, thần thức một lần nữa chui vào thức hải thi thể bao trùm ao thanh bích liên hoa niệm ý động:
- „Thu!“
Chàng niệm xong, liền giật mình kinh hãi vì chuyện quái dị xảy ra. Ao thanh bích liên hoa không bị thu vào trữ thú nhẫn như ý niệm, mà bay qua thiên đình vào thức hải của chàng. Sự việc xảy ra quái dị chưa từng nghĩ đến.. Tĩnh Minh tự hỏi:
- Hay còn có nguyên thần tên nào ẩn trốn trong Thanh Bích Liên Hoa, chờ đúng lúc mình thu vật giở trò.
Trong đầu óc hiện lên một ao nước, chính giữa là một cụm Thanh Bích Liên Hoa vẫn đóng kín tĩnh lặng... Thấy vậy Tĩnh Minh yên tâm tiếp tục an táng các nạn nhân xong, đứng tấu một bản tiễn đưa những người đi.
Phía xa một tiếng sói tru vang dội truyền đến, trong khi Tĩnh Minh đang phong kín ngũ giác dùng tâm linh cảm ứng không gian chung quanh, từng đạo tiên âm sóng theo gió quyển vần chuyển đi, khí quyển cuốn chuyển từng cơn, tiêu âm sóng lúc xuyên qua, lúc cưỡi gió mà đi nhanh vô cùng. Vừa đúng lúc đó không gian hơi động, nhiều đạo âm sóng chấn rung theo chuyển gió chuyển lại đây, âm sóng chấn động diện lớn, khiến chàng đánh giá đây là tiếng thú âm, không sắc bén nên không phải âm tuyệt đỉnh cao vút, cũng không nặng nề chậm rãi nên cũng không phải âm trầm hùng, như vậy chính là âm sóng trung tầm chuyển sang cao dần nhưng bạo liệt. Chàng vội bỏ ngũ quan phong ấn ra không bao lâu nghe một tiếng sói tru vang dội trời đất.
- Thì ra tiếng sói tru..
Tĩnh Minh khám phá điều này không khỏi vui mừng thích thú, chàng nhắm hờ đôi mắt nghe gió quyển trong không khí, những âm sóng yếu ớt của côn trùng dưói đất phát ra ngự gió truyền lại, lại có những âm sóng lạ lúc ẩn lúc hiện, chàng theo dõi ngược giòng mới tìm ra nguồn phát âm, thì ra những con giun dưới đất cắn nuốt đất bùn chuyển vào bụng phát ra..
Đang đắm chìm trong cảm ứng nghe ngóng chấn động nhỏ bé trong không gian bỗng một tiếng sói tru phá tan luồng cảm hứng của Tĩnh Minh..
- Đáng ghét! Không gian tĩnh lặng đang hài hòa tự nhiên sao gào thét lên làm gì..
Thần thức của Tĩnh Minh thăm dò đến tận nguồn liền thấy ngoài bảy mươi dặm một đàn thanh lang đang đuổi cắn xé ba mươi mấy đệ tử thí luyện săn bắn. Chàng còn nhận ra trong số đó có bọn Dư Bảo Bình, Hạ Hoành Kỳ, Từ Nguyên Phụng lại có thêm tên Kha Mạc Khương bốn người sát cánh vừa giết thanh lang vừa chạy.
- Ha ha, thì ra ba tên này ngất đi tỉnh dậy, may mắn không bị bọn Bạch Hồ thú nhân bắt giam, nếu không đã được hưởng thụ một chút mị hồ rồi.
Chàng lại tiếp tục theo tiếng sói tru cuối cùng tìm ra phía sau cách đó chừng một dặm một đầu thanh lang to lớn oai phong khí thế mạnh hơn hẳn các thanh lang khác, ngồi xem, chung quanh nó còn có bảy con thanh lang phục lệnh.
Đàn thanh lang không phải chỉ có hơn trăm con đang đuổi giết các đệ tử tông môn, bên trái, bên phải chúng còn hơn năm ngàn con.
- Thật là muốn chết, vài ba chục người cũng dám chọc giận đàn thanh lang hơn năm ngàn con, lại còn có Thanh Lang Vương đứng ra chỉ huy.
Tĩnh Minh định khoanh tay đứng nhìn chẳng cần nhúng tay vào làm gì vì nhận ra ba chục tên này phần đông là vô cực tông đệ tử, trong số đó hơn một nửa đã từng ít nhiều lần vũ nhục chàng, nhất là ba tên Hạ Hoành Kỳ, Từ Nguyên Phụng và Kha Mạc Khương..
Không ngờ hai bên còn đang cầm cự, lại một số đông đệ tử Dao Trì Cung, Tiên Hương môn, Cổ Ngọc đảo từng nhóm ngự kiếm bay lại, tổng số có đến sáu bảy chục người. Họ vừa đến đã tấn công thanh lang không sợ chút nào, dù chúng đông như kiến.
Tĩnh Minh thấy vậy vui vẻ thì thầm: „May quá, hôm nay mới có dịp xem đệ tử các tông phái trổ tài chém giết thanh lang... „ Chàng ở trong Vô Cực Tông, tuy có tranh chấp đánh giết nhưng chỉ có