Chương 42 Cường mãnh thỉnh y
Trước tiên chàng hỏi thăm tìm kiếm quanh vùng xuống miềm đồng bằng Đắc Lắc, Buôn Ma Thuột, Đà Lạt, Đức Trọn, Di Linh, Bảo Lộc, Phương Lâm, Phú Lâm, Gia Kiệm Định Quán, Long Khánh, Biên Hoà, Hố Nai, Thủ Đức, đến Sài Gòn, Gò Vấp, Củ Tri, Bình Dương. Tất cả tìm được ba mươi tám vị hành nghề châm cứu, trong ba mươi tám vị Minh chọn ra được năm vị, mỗi vị đều bị Minh âm thầm quan sát mỗi vị chữa bệnh, cách tiếp bệnh nhân, kiến thức về châm cứu, chàng lại tiện dịp dùng ẩn thân thuật vào lật sánh của bọn họ đọc hết. Năm vị Minh chọn bất ngờ cũng là năm vị có nhiều sách vở nghiên cứu nhất, Minh chọn trước tiên vị nữ lang y ở Đà Lạt, buổi chiều chờ vị này vừa dùng cơm chiều xong, chàng bước vào nói mấy câu cần đem nàng đi chữa bệnh khoảng hai tiếng. Vị này lập gia đã được một năm nay, chưa có con. Sau đó không chờ nàng suy nghĩ trả lời, cầm đồ nghề của nàng bỏ vào trữ vật nhẫn ôm nàng dùng ẩn thân thuật và ngự đao về nhà. Vĩ nữ lang y thấy người mang mình đi nghe gió chung quanh nghe vùn vụt nhìn xuống dưới chân chỉ thấy mình đứng trên một cây cự đao phía dưới là rừng cây nhà cửa thì cả kinh phát hiện mình đang bay trên cao với tốc độ kinh người. Chẳng bao lâu đã vào trong một căn nhà cũ.
Nữ lang y thấy trên xe lăn là một thiếu phụ trẻ tuổi thì chàng thiếu niên đã nói:
- Thật là thất lễ! Vì tình thế cấp bách phải dùng cách này mời Ngài đến xem bệnh cho mẹ ta. Sau đó đưa đồ nghề trả cho cô ta.
- Mẹ! Đây là vị lang y chuyên châm cứu nổi danh vùng Đà Lạt, hôm nay con mời về chữa cho mẹ xem sao.
- Phiền Ngài một chút, mẹ ta trước đây năm năm khi ta không có ở nhà bị tai nạn xe, sau đó nhà thương chữa hết ngoại thương từ đó đến nay hai chân bị tê liệt. Mấy hôm trước ta tìm ra hai kinh mạch Túc Thiếu Dương Đởm Kinh và Túc Thái Âm Tì Kinh, mấy chỗ bị tổn thương ta đã chữa khỏi nhưng bệnh tê liệt vẫn như cũ không có tiến triển.
- Cậu là ai, chúng ta đang ở đâu, có thể cho ta mượn điện thoại báo người nhà một tiếng được không.
- Ta là Minh, Thanh Minh, còn chúng ta đang ở đâu Ngài quản làm gì, chút nữa xong việc ta lại đưa Ngài về.
Nữ lang y gọi điện thoại cho người nhà báo đang đi chữa bệnh khoảng hai tiếng nữa thì về sau đó nói.
- Phiền ngươi bế mẹ ngươi lên giường, ta xem bệnh cho.
Minh bế mẹ đặt trên giường đứng yên lặng xem chữa bệnh lại âm thầm đem thần thức nội soi trong kinh mạch xem phản ứng khi châm ghim xuống các huyệt đạo. Sau hai tiếng đồng hồ chuẩn đoán ghim mấy chục kim kim, thu kim châm. Nữ lang y giải thích tình trạng bệnh một lúc Minh chỉ lắng tai nghe không nói gì. Chàng để mẹ nghỉ trên giường đưa nữ lang y trở về Đà Lạt, trước khi rời đi chàng còn trả 1 triệu tiền chữa bệnh. Nữ lang y không nhận định trả lại đã không thấy bóng Minh đâu thì lẩm bẩm không ngớt „quái nhân.“
Trong vòng mười ngày chàng dùng cách thức này lần lượt mời năm vị lang y châm cứu, thuật châm cứu và cách chữa của họ bất đồng nhưng cũng không thu hoạch kết quả gì làm chàng thất vọng không thôi đành hoãn lại việc chữa trị cho mẹ.
Việc chữa trị thất bại, Minh lại mỗi đêm tiếp tục việc giải thoát các oan hồn từ Hắc tháp, chàng lại kiên nhẫn hỏi nghề mỗi người, hy vọng có người hành nghề y để thăm dò học hỏi đôi chút may ra kiếm được cách chữa cho mẹ.
Ban ngày rảnh rỗi Minh chơi với mấy em mồ côi, ở lứa tuổi của Minh có bốn đứa hai trai hai gái. Mấy đứa này chỉ lo học không học võ nên không hợp với tính của Minh, trái lại có hai đứa thua Minh hai ba tuổi thích học võ, hay đánh lộn nhưng không chịu học hành đàng hoàng. Vì bọn chúng nhỏ hơn mình lại tính cách như thế Minh cũng không chơi. Chàng buồn bực không có bạn trong nhà để chơi nên hôm nay quyết định đi thăm cụ Thứ.
Minh đi vào cổng nhà lớn tiếng hỏi:
- Xin hỏi cụ Thứ có nhà không?
- Ai vậy?
Bác Thiêm gái con dâu út của cụ Thứ chạy ra thấy Minh thì nhận ra ngay nói:
- Ah! Cậu Minh. Lâu rồi không nghe tin cậu, mấy năm trước lại nghe cậu bị bắt cóc, chuyện này ra sao... À quên truớc mời cậu vào nhà chơi. Cụ nhà may mắn đang ở sau nhà.
- Vậy thì tốt quá, cháu mới thoát khỏi bọn ác ôn kia về nhà được mấy tuần hôm nay mới rảnh rỗi thăm cụ một chút.
Bác Thiêm gái không vào hỏi cụ Thứ trực tiếp dẫn minh ra phía sau nhà thì Minh thấy cụ Thứ đang tắm lau trà cho một con gà ô.
- Chào cụ ạ, cụ vẫn mạnh khoẻ và mê gà nòi như xưa.
- À Minh! Lâu rồi không gặp, cháu lớn hẳn ra trông ra vẻ thanh niên rồi đó.
- Ba năm rồi cụ.
Thấy cụ Thứ nhìn mình một lát lại tiếp tục tắm co con gà ô vừa tiếp chuyện với Minh. Minh thừa dịp này ngưng thần đem co gà nòi ô đang nuôi trong Hồng Mông Linh Châu giới ra nói:
- Cháu cũng có một con gà ô còn tơ này, lát nữa thỉnh cụ xem nó một chút.
Cụ Thứ nghe Minh nói vậy vội ngẩng đầu lên xem thì Minh không biết từ lúc nào trên tay bê một con gà ô lông tóc, tai tích còn nguyên vẹn chưa kịp cắt gọt.
Con ô trên tay Minh thấy có gà chung quanh liên tục kêu lên „túc, túc“ ngẩng cao cổ lên nhìn trừng trừng, chân nó giãy dụa đòi đứng xuống, Minh đặt nó xuống đất nhưng lấy tay chặn nó không cho xông lại. Con ô bực mình bất đắc dĩ phải đứng yên một chỗ cất tiếng gáy vang dội.
Cụ Thứ nghe tiếng gáy con gà ô của Minh nói:
- Con này nội lực sung túc, tiếng gáy có lực lại dứt khoát đúng là hùng kê có tài.
Lúc này cụ đã nhốt con gà ô của cụ vào bu Minh thấy con ô của cụ Thứ cũng là gà ô nhưng chân trắng khác với gà ô của Minh chân đen như màu lông của nó. Cụ Thứ nhận lấy gà ô của Minh xem một lúc nói:
- Con ô này của cậu, tướng võ, mặt mày dữ dằn, mòng vua, mỏ chắc, mắt ếch, cần to ngắn, chân khô hai hàng vảy suông nhưng đặc biệt trong hai cánh đều có lông voi đúng là gà có tài.
- Hôm nay cháu có nhiều giờ không?
- Cũng khá cụ ạ, cháu có thể ở lại đây thăm cụ đến tối.
Thế thì đủ rồi, chúng ta đem hai con này cho chúng đá thử vài hiệp, tiện dịp cắt tai tích cho con ô của cháu, gà nòi để lông như vậy không tiện vào nghệ tắm rửa lại thiệt thòi khi vào trận.
- Vâng! Cứ theo ý cụ vậy.
Hai người đem gà ra làm nước rồi đem ra sân thả ra vì hai con cựa còn chưa nhú nên tiết kiệm được thời gian bịt cựa. Hai con không chịu xáp trận đánh ngay, con ô của cụ Thứ thì đi chung quanh còn ô chân đen thì đứng yên như trời trồng một cánh xệ xuống ngênh ngang không nhúc nhích, mắt theo dõi đối thủ.
Cụ Thứ nói:
- Cháu xem, hai con kềnh nhau chúng cũng có thể đoán được phần nào tính cách của bọn chúng. Con ô chân đen của cháu đúng là trầm ổn, không hoảng không vội, bình tĩnh, tôi đoán nếu nó bị đòn đau ắt nó sẽ trả đòn nhưng thường không trả đòn ngay lập tức nhưng đòn trả của nó sẽ rất tai hại.
- Nếu vậy con ô chân trắng tính cách đánh nhanh, thắng nhanh, lấy số lượng đòn lấn áp đối thủ. Đòn của nó sẽ dồn dập như vũ bão, con nào yếu vía thì hai ba hồ là bị trúng nhiều đòn hoảng hốt bỏ chạy.
Ô chân trắng không chờ nữa xông vào thì ô chân đen cũng nhanh nhẹn xoay lại đối đầu với ô chân trắng „phạch, phạch“ bốn cánh như đồng thời quạt cùng một lúc rồi bốn chân như cùng một lúc đá vào ức, diều đối thủ, vào đòn cuốn (cài) hai con nhiều lần bị trúng đòn đau kêu lên, quả nhiên hai con đòn có đều nặng chân đánh hiểm khiến đối phương đau đớn, song hai con còn sung sức nên phần nhiều tránh né kịp, con ô chân đen cổ lớn ngắn lùn hơn nên bắt buộc phải đi dưới luồn lách, chuyên môn đá vỉa, đá mé, vì đây là trận xổ nên hai cụ cháu không cho gà vào dĩa sợ đá hư lông cánh nên ô chân đen bị thiệt thòi một chút. Chẳng mấy chốc hết hồ một hai cụ cháu bắt gà ra làm nước.
Sang hồ hai ô CT tấn công ào ạt vì có thế cao nên cơ hội mỏ mổ xuống đầu đối thủ nhiều hơn nên nó ra đòn liên tục, trái lại con ô CĐ lâu lâu ngoi lên mổ bắt được đầu đối thủ lên liên hoàn hai ba chân, nhất là lúc mới vào hồ nó lên một lúc năm chân khiến lúc buông ra đối thủ liểng xiểng té về phía sau. Vào phút thứ mười một ô CT đánh một đòn cáo vào mang tai khiến ô CĐ kêu một tiếng „Quác“ bay ra xa hai thước nằm hẳn xuống đất, ô CT chạy lại đá bồi thêm thì đầu ô CĐ nó né trái né phải, rồi lui lại khoảng mười giây thì đứng lên được trở lại. Bị trúng một đòn quá đau ô CĐ đi sát vào đối thủ thỉnh thoảng đá trả mấy đòn không đáng kể, bất chợt phút thứ mười ba ô CĐ ngoi đầu lên mỏ mổ chắc vào cổ dưới hầu đối thủ đánh một đòn, đòn thứ hai thì nghe một tiếng „Quác“ của ô CT kêu lớn, nhưng ô CĐ mỏ vẫn giữ chặt chưa buông lên hai đòn nữa khiến ô CT đau kêu lên thêm đúng hai tiếng „Quác, Quác“ nữa mới buông mỏ.
Mỏ ô CĐ vừa buông ra, thân ô CT mềm như cọng bún nằm bẹp xuống đất. Cụ Thứ thấy vậy thì giật mình cả kinh nhưng cũng kiên nhẫn chời đợi chứ không bắt ra ngay, ô CĐ thấy đối thủ nằm yên cũng không đánh bồi mà đứng lên trên thân đối thủ, nằm hơn một phút ô CT chưa dậy được thì hai cụ cháu bắt ra xem.
Ô CT bị ba đòn trúng mang tai sưng to, cụ Thứ đang định chữa cho nó thì Minh nói:
- Cụ để cháu chữa thử.
Minh đón ô CT vận khí vào ngón tay trỏ phải, quanh đầu ngón tay phát ra ánh sáng lờ mờ màu trắng đè vào chỗ bị thương, trong chốc lát vết sưng xẹp xuống chàng trả gà cho cụ Thứ xem gà mình thì thấy lỗ tai phải nó bị chảy máu hơi sưng lên, Minh lại chữa cho nó.
Hai con vừa được chữa khỏi xông xáo đòi đánh nữa thì bị hai cụ cháu làm nước thật kỹ cho nghỉ, Cụ Thứ chuẩn bị đồ cắt tai tích cho ô CĐ, sau khi cắt xong lại bôi mùng hóng cầm máu cho nó. Tích nó vì mới xổ đã bị ô CT mổ day bầm dập nên cắt đi chỉ chảy có mấy giọt máu.
- Con ô CĐ thế đá khá đây, con ô CT này chịu không nổi nếu cho đá tiếp sợ rằng chịu không nổi ba hồ.
- Cháu cũng sắp phải đi học rồi không có giờ chăm nó, nếu cụ thấy nó có miếng thì cụ giữ lại luyện tập cho nó, khi Tết đến đem nó ra trường đá chơi giải trí đầu năm.
- Cũng được, cháu cứ để nó ở đây ta chăm cho.
- À con Hỏa sư của cụ đâu sao không thấy nó đâu!
- Nó còn đang trong kia.
Minh vô xem con Hỏa Sư thì thấy nó không còn sung sức để đánh người như xưa nữa, lông sơ xác tiêu điều, da kém đỏ. Thấy Minh đến gần con Hỏa Sư kê mừng rỡ, chàng nâng nó lên xem hơi thở của nó đánh giá thì quả nhiên con Hỏa Sư kê này là linh kê, thuần hỏa linh kê chưa lên cấp một tuổi đã già nhưng hỏa yêu khí trong hơi thở của nó Minh nhận được ngay.
Thấy Minh quyến luyến xemm Hỏa sư kê lâu như vậy, cụ Thứ cười nói:
- Cháu thích thì cứ đem nó về nuôi, nó tuổi đã cao không biết cầm cự được bao lâu.
Minh nghe vậy mỉm cười nói:
- Vậy cháu cám ơn cụ, cháu không khách sáo nữa.
Minh lại hỏi:
- Không biết con Hỏa Sư kê cụ có đúc ra được con nào không?
Cụ Thứ buồn bực tỏ ra tiếc hận nói:
- Đó là một điều ta bực mình nhất, suốt ba bốn năm nay nó cho ra mười mấy ổ nhưng không được con nào vừa ý hết. Người ta nói chó giống cha gà giống mẹ tự nhiên có nguyên lý của nó, quả nhiên không thành công, thật đáng tiếc.
Minh nhìn vào sân thấy cụ Thứ có mấy con mái nòi, khi thấy một con mái mơ mắt Minh sáng lên hỏi:
- Không biết con mái mơ này có cùng dòng với con Hỏa Sư kê này không?
- Không ăn nhập gì với nhau, nó của ông bạn cho ta mượn tám tháng, ta cũng mới mượn mấy ngày nay thôi.
Minh nhìn con mái mơ suy nghĩ một hồi lại dùng thần thức xem thì phát hiện buồng trứng nó đã có bảy quả trứng nhỏ Minh đánh bạo hỏi:
- Không biết cụ có thể cho cháu mượn con mái mơ này một tháng không?
- Một tháng thôi ư, một tháng thì dùng được việc gì?
- Cháu đã tính kỹ chỉ cần một tháng thôi, cháu muốn đúc với con Hỏa Sư kê một ổ con.
Cụ Thứ lại càng ngạc nhiên. Con Hỏa Sư kê đã già gần chết mà còn đòi đúc ra con, vậy sao được, lại chỉ cần một tháng. Thật là hoang đường! Nhưng Minh là thằng nhỏ cụ biết từ lâu, hắn nói vậy chắc hắn có cách thật. Thôi ta cứ đồng ý, chỉ mất một tháng ta còn những bảy tháng cũng đủ cho xuống một ổ với con xám.
- Thôi được! Với tình cảm chúng ta, ta đồng ý nhưng khi xuống ổ cháu phải đưa ta một đôi gà con.
- Được! Nếu thành công, một tháng sau cháu trả cụ con mái mơ và một đôi gà con của nó với Hỏa Sư kê.
Minh cáo từ cụ Thứ đem theo Hỏa Sư kê và con mái mơ, vừa ra khỏi cổng Minh đem chúng vào Hồng Mông Linh Châu giới, truyền vào Hỏa Sư kê một chút hoả linh khí, khoanh riêng cho hai con gà một khu vực rộng 300 mét vuông, dặn quản gia Lã