Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Ủng hộ Kim Bút, ủng hộ truyện Việt
Chương 453 Bàn định chữa trị Âu-Hải Chiêu
Âu-Hải Chiêu thấy nguyên thần Hàn Tinh định rời khỏi bỗng hô:
- Khoan đi đã!
- Chuyện gì nữa.
- Ngươi có thể giúp ta một việc không?
- Nói đi, nếu làm được thì ta giúp.
Ngươi đem Phụng Long Châu này ra khỏi đây giùm ta, vật này bất thường không hiểu sao có thể vào tận đây, nếu giúp được thì ta áp lực nguyên lực tranh đấu hỗn loạn bớt hơn phân nửa phần đau khổ vì bị chúng dầy vò chiếm quyền khống chế thân thể. Ngươi phải cẩn thận trong đó ẩn dấu hai siêu thần thú Long Phượng yêu tàn hồn, lợi hại vô cùng.
Hàn Tinh ngạc nhiên thấy Phụng Long Châu to bằng nắm tay lúc này đen mun như một viên đá bình thường, chàng tò mò muốn đem ra ngoài nghiên cứu một phen.
- Được! Để ta đem ra ngoài xem, hai cái yêu tàn hồn dũng mạnh cỡ nào.
Hàn Tinh nguyên thần mang Long Phụng châu rời khỏi thức hải Âu-Hải Chiêu, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi sau mấy giờ nguyên thần phải đối mặt với Long Phụng tàn hồn, lại chịu sức tàn phá của sáu luồng nguyên lực khiến nguyên thần uể oải chịu không được. Nếu vừa rồi đối phương là kẻ tà ác tham lam thừa dịp này liền có thể khống chế mình, tuy đối phương nói chuyện ôn hòa nhưng trong thâm tâm Âu-Hải Chiêu vẫn cứ lo ngại. Viên Long Phụng Châu mất cũng đáng tiếc, nhưng mình đã chịu khổ vì nó đủ rồi không cần tiếp tục giữ nữa, đem tặng cho đối phương cũng được thừa dịp này đối phương mang đi vừa đúng một công hai chuyện.
Hai tàn hồn long phụng yêu tàn hồn này khống chế long phụng nguyên lực làm loạn đã lâu, không có chúng cơ hội dung hợp sáu luồng nguyên lực tăng lên, hay ít nhất thời gian cuồng loạn của mình cũng ngắn đi.
Cuộc hội ngộ của Hàn Tinh nguyên thần và Âu-Hải chiêu nguyên thần chỉ xảy ra trong nửa phút, Âu-Hải Chiêu vừa nghe lọt vài tiếng đàn cơn nguyên lực cuồng bạo đã rút lui, sau khi tiếp chuyện Hàn Tinh nguyên thần, giác quan hoạt động trở lại hoàn toàn, tiếng đàn lọt tai gây ảnh hưởng tốt cho nguyên thần, khiến nguyên thần phục hồi phần nào. Âu-Hải Chiêu lập tức tĩnh tọa tại chỗ.
Tiếng đàn dứt mọi người quan sát Âu-Hải Chiêu tĩnh tọa, nét mặt hắn hồi phục như cũ bình thản ôn hòa, không còn một dấu tích cuồng dã, bất động bình tĩnh, hơi thở ổn định không phát tán một tia uy áp nào.
Âu-Hải Đồng ra dấu cho mọi người rời khỏi, lão một mình ở lại chiếu cố cho hắn, bố trí trận pháp rồi theo sau.
- Hàn thành chủ! Không biết thành chủ có thể dùng Bạch Quang chiếu chữa Âu-Hải Chiêu không? Hắn là rường cột tương lai của tứ đại gia tộc chúng ta, nhờ hắn bốn gia tộc đến nay hòa thuận, bớt bao nhiêu tranh chấp. Không ngờ bị cuồng bệnh khiến kết quả trước nay trái ngược. Bao nhiêu người bị hắn hại mất mạng, khiến hòa khí tổn thương, chỉ khi nào hắn khỏi bệnh mới mong giải quyết được êm đẹp.
- Thân nhân của nạn nhân phải chăng muốn trả thù, mong cho hắn chết đền mạng?
- Phải, phần đông đều nghĩ như vậy nhưng bốn chúng ta không cho phép nên họ đành phải bất bạo động.
Hai nữ tử đi theo nghe nói thanh niên trước mặt bốn lão tổ gọi thành chủ dường như tinh thông Bạch Quang chiếu quyết nên ngạc nhiên vô cùng. Họ tuy là hậu bối sinh sau đẻ muộn nhưng trong các gia tộc ai nấy đều được biết tình trạng của họ, tương lai có phát triển không và ngay cả khả năng sinh tồn đều dựa vào Bạch Thiên cổ thành. Chẳng lẽ thanh niên này là Bạch Thiên thành chủ. Một nữ tử vội lên tiếng xen vào:
- Xin Thành chủ cứu anh của tiểu nữ, tiểu nữ sẽ hết lòng báo đáp.
Hàn Tinh và Mỵ Lan nhìn kỹ nữ tử, chàng lúc này mới phát hiện trước mắt người thiếu nữ này ăn mặc đơn giản nhưng lộ ra thể chất đặc biệt, hài hoà với dáng vóc cao thon hoàn mỹ, yểu điệu xinh đẹp, tóc mây dài rậm bay múa, mày liễu mi dài hơi cong, đôi mắt to long lanh, mũi dọc dừa, đôi má điểm chút màu hồng như đánh phấn, môi anh đào như cánh hoa nở, khi mở miệng hơi thở như lan thoang thoảng, chàng nhìn lại một lần nữa lại giật mình vì bị lôi cuốn bởi dáng vóc nàng, lần này bờ eo nhỏ lộ ra, bộ ngực lớn cao vút đựng thẳng khiến chàng có cảm giác ảo đang đứng dưới vực thẳm nhìn ngược lên, dục vọng vẫn khống chế nay bị kích thích chọc giận. Hàn Tinh thầm nghĩ:
- Cô bé này mới qua tuổi dậy thì, không ngờ vốn liếng to tát, của cải này chỉ có bậc phụ nhân từng sinh một con mang hai bầu sữa đầy mới có được, và mô hình cũng tròn trĩu xuống chứ không như của nàng này cao thẳng, lớn mà không thô. Hơn nữa nàng eo thon mềm như không xương... Nàng nói hết lòng báo đáp là có thâm ý gì?
Mỵ Lan thấy thái độ cô gái này lại nhìn thân hình bốc lửa của nàng bộc lộ hẳn ra không dành chút nào dấu, khiến nàng khó chịu ngầm không hiểu nguyên do, chẳng lẽ ta lại ghen vô cớ với con bé này. Mỵ Lan từ khi quen biết đặc biệt ở bên Hàn Tinh mấy ngày nay biết tính chàng không dễ động lòng trước mỹ sắc, khi trước mấy danh tuyệt đại mỹ trong đó có cả mình cũng không thể lung lạc được chàng, không dè hôm nay Hàn Tinh lại lộ ra một chút động tĩnh. Mỵ Lan nhậy cảm nhận xét thiếu nữ, không có gì hơn mình ngoại trừ hai ngọn núi kia... Nàng hừ thầm, đàn ông không mấy ai tốt, tưởng Hàn Tinh bất động trước nữ sắc, thực ra không phải như vậy.
Nam Cung Thành thấy Hàn Tinh nhìn Âu-Hải Yến một lúc hai người đều như say như mê không trả lời thì trong lòng rối loạn khó xử, tiểu nữ này là hôn thê của Nam Cung Bách, một hậu thế mới bước vào tuổi thanh niên, nếu hôn phu nó biết được không nổi ghen mới lạ, lão vội lên tiếng chuyển biến tình thế:
- Âu-Hải Yến! Cháu lui ra, yên tâm đi. Chuyện này người lớn chúng ta bàn với Thành chủ.
Vừa nói dứt, phía nam không gian ba động, một nhóm chừng mời người nam nữ già trẻ đều có đang phi hành lại phía này. Sau khi chào hỏi giới thiệu một lúc Hàn Tinh và Mỵ Lan được biết là thân nhân ruột thịt của Âu-Hải Chiêu, lại còn có bạn hữu đặc biệt Nam Cung Bách vị hôn phu của Âu-Hải Yến dáng vẻ không những đẹp trai siêu