Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 452 Tẩu Hoả nhập ma thành dã nhân
Hàn Tinh sao không hiểu bốn lão già, nhân tiện bàn về việc phát triển nhân khẩu muốn kéo mình vào gia tộc bọn họ. Chàng nực cười cho họ vì điều này tuyệt đối không thể nào. Cho dù trước kia mình còn độc thân cũng không có khả năng vì mình hành động tự nhiên theo duyên trời, hợp duyên hòa hợp thì phát triển bất kể giai cấp, như khi đó Hồng-Linh chỉ là một thiếu nữ thuần khiết, bản lãnh còn tầm thường nhưng vừa gặp tim đã cảm giác rung động, ngoài ra còn nhận ra tính khí thích hợp có thể bổ sung cho mình. Hơn nữa bây giờ đã có Hồng-Linh còn gây lầm lỡ mười một thê thiếp, nên chàng không có ý nạp thêm.
Chàng quan niệm tình yêu trong sáng, quý trọng cần phải trong sáng chung thủy, chuyên nhất một khi đã có đối tượng không nên tìm đối tượng khác, tuy rằng trên đường hành hiệp gặp cơ hội cứ hành xử tự nhiên nhưng khi đến một lúc nào đó bắt buộc phải dứt khoát từ chối. Ví như Mỵ Lan có cảm tình đối với chàng, Hàn Tinh lại xem nàng như người em, người bạn đồng hành một quãng đường rồi thôi.
Bốn lão già dẫn Hàn Tinh và Mỵ Lan du lịch, trên đường ghé thăm hơn mười chỗ không gặt hái được gì như lòng mong đợi. Sau cùng lần lượt đến động phủ của bốn lão, động phủ của thần vương đỉnh phong tưởng rằng phải xa hoa, tiện nghi không ngờ đơn giản đạm bạc, ngoài bộ bàn ghế chỉ có một tấm bồ đoàn để ngồi tĩnh tọa.
Thấy chàng ngạc nhiên Hồng Thái giải thích:
- Chắc thành chủ ngạc nhiên động phủ tại sao đơn sơ nghèo nàn đến thế. Chúng ta từ khi vào đây sinh sống sau thời Bạch Thiên thành bị tàn hủy, đã để năm mười năm vào việc sinhcon nối dõi, sau đó hầu hết thời gian dành để tu luyện. Lúc đầu không khỏi vương vấn chuyện đời quấn thân nên mới vất bỏ tất cả, cụ thể từ những dụng cụ tiện nghi cũng đem cho con cháu, một lòng tu luyện. Cứ như vậy rồi quen dần không bị vật chất phàm tục quấy nhiễu mới đạt được tu vi hiện nay.
- Ý chí cường mãnh của bốn vị thật đáng phục, ít có ai làm được. À phải rồi mấy hôm trước Âu-Hải Đồng lão tiền bối sử dụng Thủy thần thông đấu với ba tên ma đạo kia trông rất lạ. Không biết thần thông đó tên gì?
- Thành chủ quá khen, thật ra môn quyết đó so với Bạch Quang Chiếu thần thông chẳng khác nào đóm đóm so ánh sáng với mặt trăng. Đó chính là thức hải lĩnh vực, dùng tinh thần lực ẩn chứa trong thức hải, lấy thuỷ làm dẫn nhân thủy hợp nhất nên bề ngoài ai nấy chỉ nhìn một màn sóng biển vỗ đánh đối thủ. Ba thằng kia, hai ma một đạo hợp công ba lĩnh vực có sức hủy diệt quá mạnh, hai lĩnh vực hỏa tính lại sắc bén như đao một lĩnh vực huyết sương mù đầy tính ăn mòn. Một kích chạm nổ, vẫn chưa ai chiếm thượng phong, hoả tính quá mạnh nên thủy thần thông Thức Hải không sao dập tắt được. Cũng may Thức Hải lĩnh vực của lão đặc thù, tuy mềm mại uyển chuyển nhưng sức phá rất mạnh, thêm vào đó chuyên công kích tâm ma, diệt thần phá thức hải.
- Phải chăng phần nhiều các lĩnh vực có tính đánh thức tâm ma, công kích thần hồn, diệt thần phá thức hải?
- Không hẳn, tuy lĩnh vực lấy tinh thần lực và nguyên thần lực làm căn cơ, nhưng lĩnh vực không phải môn nào cũng nhằm huỷ thức hải và linh hồn đối phương, có môn lĩnh vực chuyên về phòng ngự, vây khốn, khống chế, cũng như võ công có môn hủy xương phá cốt, có môn chém ra từng mảnh lại có môn công kích vào yếu điểm của kẻ thù, lại có môn công kích tâm ma như dùng âm ba chẳng hạn. Lĩnh vực thần thông bề ngoài không thấy bá đạo và sức hủy diệt mãnh liệt của nó, nhưng âm trầm nguy hiểm vô cùng và mỗi khi thi triển hao tổn nguyên thần lực rất nhiều nên phải cân nhắc kỹ càng khi sử dụng.
Đang bàn luận lĩnh vực thần thông có người truyền thông tin tức. Hoàng Lưu buồn bực không yên nói:
- Có chuyện nhỏ xảy ra.
- Phải chăng thằng nhỏ Âu-Hải Chiêu đó lại lên cơn nổi điên.
- Không sai, nó đã phá thành công một tầng phong ấn của chúng ta, đang gầm thét đe dọa mọi người chung quanh.
Hàn Tinh nghe nói thần thức phát tán liền phát một dã nhân, ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, râu tóc dài rối như tổ quạ, không sao nhận ra khuôn mặt của nó.
Lúc này dã nhân gầm một tiếng, khí thế bộc phát mạnh bạo, cuồng phong bạo liệt cuốn vào cánh cổng, nó đồng thời hướng về nơi cổng giơ tay phách không một chưởng, miệng thôi gầm hô „Phá!“
- Ầm!
Một tiếng nổ vang rung động khu vực phạm vi bảy tám chục dặm, cánh cổng bị rung động, lung lay, điện quang như vô số con rắn chạy qua lại một lúc rồi yên ổn như cũ.
Dã nhân một chưởng thất bại lại nổi điên múa quay cuồng càng lúc càng nhanh, chỏ trong
chốc lát chỉ còn thấy một tàn ảnh bay thẳng vào cánh cổng như một mũi tên.
- Không xong! Thằng này dùng chiêu Tiễn thuật huyền diệu nhất của nó, Xung Thiên tiễn lấy thân vi tiễn xuyên phá khẩu mà ra. Chúng ta đi mau.
Quả nhiên một đạo tàn ảnh màu xám bay vọt ra ngoài, chẳng những xuyên thủng cửa khẩu phong cấm còn xuyên qua thêm hai tầng còn lại.
Dã nhân vừa bay vọt ra liền cất tiếng cười quái dị, không biểu lộ niềm vui, cũng chẳng biểu lộ nỗi oán hận tiếp tục vọt đi. Tay phải bất chợt giơ lên nhắm vách núi trước mặt chém một đao. Ngọn núi lập tức bị gọt mất ngọn.
Mọi người giật mình, núi đá này do Bạch thành chủ ngưng luyện một khối nhỏ rắn chắc như Thần khí trung phẩm. Không ngờ cả ngọn bị gọt đi như cây cối, như vậy lực lượng chiêu chém vừa rồi mãnh liệt vô cùng.
Đúng lúc nay hắn bị một màn sóng nước phủ lên, ai cũng tưởng hắn sẽ xuyên thủng màn sóng nước dễ như đánh thửng tờ giấy, nhưng không ngờ dã nhân vừa tiếp cận màn sóng nước liền bị dội ngược trở về, hắn vội đổi hướng thì màn sóng nước kia như có linh tính cũng đổi hướng chặn đầu ngăn cản.
- Thằng Chiêu! Mau tỉnh lại..
Dã nhân nghe tiếng cảnh tỉnh bình tĩnh mấy giây lại gầm thét..
Hàn Tinh thấy ba lão còn lại không ra tay đứng xem liền hỏi.
- Âu-Hải Chiêu này là ai, sao lại bị nổi điên như vậy.
- Là cháu của Ân-Hải Đồng, trước kia là đệ nhất thiên tài tu luyện, được mọi người công nhận sau nhiều thành tích đạt được ba gia tộc còn lại