- Lời Diệp Trạch Đào nói khiến cho tất cả các cán bộ tham dự cuộc họp tán thưởng đều bị kích động.
Triệu Đại Lâm nói.
- Chủ tịch xã Diệp, khỏi phải nói, thôn chúng tôi có rất nhiều nhân lực. Bình thường nhàn rỗi thì cũng rất nhàn rỗi, bây giờ ngày có hai bữa cơm ăn, lại còn được làm con đường mới cho thế hệ sau nữa chứ. Con đường này nhất định phải sửa. Thôn chúng tôi nhất định sẽ có người!
Trưởng thôn Âm Lương Thiến là Dương Phẩm Chí cũng sốt ruột, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch xã Diệp, khỏi cần phải nói đến người của Âm Lương Thiến nữa, muốn có người chúng tôi có người!
Có hai người mở màn, nên mọi người đều vội vàng bày tỏ thái độ.
Trưởng thôn của thôn Lão Lâm là Lý Vĩnh Quốc lớn tiếng nói:
- Ở trong xã này, mọi người ai cũng biết rồi đấy, chỉ cần Chủ tịch xã Diệp nói thì đều là những việc vì lợi ích của quần chúng. Dược liệu của thôn chúng tôi từ xưa đến nay không có cách nào để vận chuyển đi bán. Đường mà sửa xong rồi, mọi phương diện khác sẽ đều thuận lợi. Đây cũng là một chuyện đáng mừng, mọi người xem xem, xã Xuân Trúc ta đã có năng lực tự phát triển rồi đấy!
Trông thấy thái độ tích cực của mọi người, Diệp Trạch Đào nói:
- Tốt lắm! Đống lửa đầu tiên của tôi chính là chúng ta tự tay mở một con đường phát triển!
Ngày đầu tiên nhậm chức đã kết thúc như vậy. Dưới sự bố trí phân công của Diệp Trạch Đào, các cán bộ thôn trở về thôn của mình để tiến hành động viên quần chúng.
Diệp Trạch Đào cũng đến văn phòng của Ôn Phương.
- Ôn Bí thư, việc tu sửa lại đường xá phải có sự ủng hộ của Bí thư đấy.
Ôn Phương từ lâu đã có quyết định của mình rồi. Việc của Diệp Trạch Đào là việc của Diệp Trạch Đào. Coi như cô ta đã biết, thế thôi. Chỉ cần Diệp Trạch Đào có sự phát triển, thì cô ta cũng sẽ có sự phát triển. Hiện tại Ôn Phương ngoài việc có một chút quan hệ mờ ám ra, cô ta còn đang muốn giúp cho Diệp Trạch Đào có sự phát triển lớn hơn nữa.
- Trạch Đào này, trước lúc hội nghị chẳng phải cậu đã trao đổi ý kiến với tôi rồi hay sao. Cậu cứ yên tâm, việc tu sửa lại con đường này không chỉ là việc của riêng cậu, mà là chuyện của cả tôi, và là chuyện của cả xã này nữa. Chỉ có điều xã lại đang không có tiền. Đừng nói là chỉ ngày hai bữa cơm, tôi chỉ e thời gian kéo dài thì sẽ không trụ nổi mà thôi!
Diệp Trạch Đào đã có dự định của riêng mình để đối phó với vấn đề này rồi, liền mỉm cười nói:
- Ngoài xã ra, tôi sẽ đi đến nhiều nơi để hóa duyên. Chỗ trạm thu mua dược liệu cũng có thể quyên được một khoản tiền. Ngoài ra, tôi cũng định lên tỉnh để tìm một chút ủng hộ. Cô cứ yên tâm, việc cơm ăn và trang thiết bị thiết yếu tôi đã có hướng giải quyết rồi.
Ôn Phương lại nói tiếp:
- Việc tu sửa lại đường xá này có đề cập đến tình hình an toàn lao động, về phương diện này không biết cậu có biện pháp gì không?
Với ý tưởng này của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào rất lấy làm tán thưởng, người phụ nữ này suy xét rất cẩn thận, tỉ mỉ. Gật gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây đích thực là một vấn đề lớn. Trong suốt quá trình thi công, vấn đề an toàn lao động lúc nào cũng phải đặt lên hàng đầu. Tôi có ý này, ở xã ta quân nhân xuất ngũ cũng có khá nhiều, hay là ta cho tập hợp tất cả những quân nhân xuất ngũ này lại, để cho họ phụ trách vấn đề này. Dù sao thì họ cũng là những người đã được trải qua sự huấn luyện rất nghiêm khắc, tính kỷ luật trong tổ chức rất cao. Bước tiếp theo xã ta muốn phát triển, thì họ đúng là bảo bối của chúng ta đấy, trong số bọn họ kiểu gì cũng có nhân tài.
Thấy Diệp Trạch Đào đã suy xét mọi chuyện đâu vào đấy, nhưng Ôn Phương vẫn nói với vẻ lo lắng:
- Trạch Đào này, liệu có vội vàng lắm không? Cậu phải biết trong quá trình thi công nếu như xảy ra vấn đề về an toàn lao động thì sẽ có một số kẻ nhân cơ hội này mà bới bèo ra bọ!
Lời nói này tỏ ra rất thiện ý, Diệp Trạch Đào hiểu Ôn Phương rất để ý đến việc phát triển của mình. Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Diệp Trạch Đào nói:
- Về vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nhưng giao thông của xã Xuân Trúc hiện nay nếu như không được tu sửa thì sự phát triển của cả xã sẽ bị kìm hãm mãi mãi. Tôi là Chủ tịch xã, tôi phải xung phong lên phía trước. Nếu như có chuyện xảy ra, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ hy vọng mọi người chịu cùng làm mà thôi!
Ôn Phương chăm chú nhìn Diệp Trạch Đào, cô ta cũng cảm nhận rõ sự chân thành trong lời nói của Diệp Trạch Đào. Đó đúng nghĩa là một ý nghĩ vì nhân dân làm việc.
Cô ta cũng thật lòng nói:
- Trạch Đào, cậu cứ yên tâm mà làm việc của cậu. Nếu như thật sự có chuyện xảy ra, là Bí thư, tôi cũng sẽ đưng ra chịu trách nhiệm. Cậu nói đúng, xã Xuân Trúc phải có một diện mạo mới!
Rời khỏi văn phòng của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào đi về phía văn phòng của Trưởng ban Chỉ huy quân sự Tô Trung Toàn.
Tô Trung Toàn đang ngồi hút thuốc trong phòng, thấy Diệp Trạch Đào bước vào, liền vội vàng đứng dậy bắt tay với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã Diệp đến đấy ạ? Mời ngồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Trưởng ban Tô này, tôi có việc cần đến cậu đây!
Tô Trung Toàn liền cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp yên tâm, chỉ cần là những việc tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp.
Diệp Trạch Đào kỳ thật vẫn không hiểu thái độ của Tô Trung Toàn này thế nào. Suốt thời gian qua đều thấy ông ta giúp đỡ mình, chính vì nghĩ như thế mà Diệp Trạch Đào đã có phần nào tôn kính Tô Trung Toàn.
- Trưởng ban Tô này, anh cũng biết rồi đấy, sự phát triển của xã Xuân Trúc đều phải dựa vào tính tích cực điều động của toàn xã, để chúng ta có thể tự mình tìm sự phát triển bằng chính đôi tay của mình. Lần sửa đường này đúng là một cơ hội tốt, nên rất cần đến sự ủng hộ, giúp đỡ từ phía các anh!
Tô Trung Toàn nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, cảm thấy rất xúc động:
- Chủ tịch xã Diệp à, tôi công tác ở xã Xuân Trúc này cũng đã mấy năm rồi, chẳng giấu gì anh, tôi yêu cả cái cây ngọn cỏ ở đây mất rồi! Thấy các địa phương khác đều phát triển mà xã Xuân Trúc mấy chục năm nay vẫn dẫm chân tại chỗ trong lòng tôi cũng rất nặng nề. Việc anh đề xuất tu sửa lại đường xá để xã được bước trên con đường giàu sang, tôi thấy rất