Tất cả cán bộ xã của xã Xuân Trúc đều đã ngồi yên vị trong phòng họp nhỏ. Khắp phòng mờ ảo khói thuốc. Khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ kích động. Tin tức đã ít nhiều được truyền về đây. Chủ nhiệm tiểu Diệp đã lên chức rồi!
Triệu Đại Lâm là người kích động nhất, ông ta cười ha hả nói:
- Xã Xuân Trúc này phải có Chủ nhiệm Tiểu Diệp lên lãnh đạo mới đúng!
- Sau ngày hôm nay thì sẽ không còn là Chủ nhiệm nữa rồi. Ông còn gọi là Tiểu Diệp nữa à!
Một cán bộ xã nói đùa.
Triệu Đại Lâm lại cười ha hả:
- Tự nhiên lại trở thành Chủ tịch xã Diệp!
Tất cả mọi người ai cũng tỏ vẻ vui mừng.
Trong lúc nói chuyện mọi người liền trông thấy Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bàng Huy đi cùng Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đi vào.
Theo Bàng Huy bước vào trong phòng họp. Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm xúc mãnh liệt. Kể từ ngày hôm nay, mình đã chính thức là Chủ tịch của một xã!
Trong lòng Bàng Huy cũng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Bản thân ông ta đúng là có duyên với xã Xuân Trúc, chỉ trong vòng có mấy tháng thôi mà ông ta phải đi đi lại lại mấy lần!
Ngồi ở vị trí chủ chốt, Bàng Huy cũng có chút sốt ruột. Cao Chấn Sơn đi rồi, tình hình hiện nay ở xã đã có chút biến động. Cả Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang xem ra đều đang chuẩn bị thăng tiến. Nếu như Thôi Vĩnh Chí lên làm Bí thư, thì cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ của ông ta phải làm thế nào mới tốt được đây?
Đảo mắt một vòng nhìn các vị cán bộ xã ở đây. Trong khóe mắt của ông ta thấy bóng dáng của Diệp Trạch Đào đang ngồi đó rất điềm tĩnh.
Thằng ranh này đúng là có năng lực thật. Chỉ trong một thời gian ngắn thế thôi mà cũng có thể đi hết đoạn đường mà có khi người ta phải tiêu tốn cả đời người mới đi hết được. Rốt cuộc thì đằng sau thằng ranh này có pho tượng Phật nào vậy?
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang chắc hẳn đã biết nhân vật đứng sau lưng của Diệp Trạch Đào rồi thì phải?
Ôn Phương mới thật sự cảm thấy sung sướng. Cực khổ bao nhiêu rồi bây giờ đã có báo đáp. Vì cái vị trí bây giờ mà cô ta đã phải trả giá rất nhiều, thế nhưng được như bây giờ thì cô ta thấy tất cả đều đáng giá!
E hèm một cái, thầm chỉnh đốn lại trang phục của mình một chút. Ôn Phương cố gắng để mọi biểu hiện của mình đều bình thường, điềm tĩnh. Vỗ vỗ vào micro, tiếng vỗ phát ra từ micro vang khắp phòng họp.
- Chúng ta bắt đầu nhé!
Cố ý dừng lại một chút. Ôn Phương muốn xem cô ta có làm chủ được tình hình không.
Trong phòng họp cũng không vì lời nói của Ôn Phương mà yên tĩnh lại được, vẫn còn rất nhiều những tiếng xì xào nói chuyện.
Hơi nhíu mày, Ôn Phương nói to hơn:
- Hôm nay cho mời các vị đến đây họp là muốn thông báo cho các vị một việc. Trên huyện rất coi trọng công tác của xã chúng ta, nên đã tiến hành điều chỉnh lại cơ cấu cán bộ. Bây giờ tôi xin mời Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Huyện Bàng Huy lên nói chuyện. Xin mọi người cho một tràng pháo tay!
Nói rồi Ôn Phương vỗ tay trước.
Cả hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Bàng Huy nghiêm túc đọc công văn bổ nhiệm của Huyện ủy.
Sau khi đọc xong, Bàng Huy nói:
- Xem xét kỹ thực trạng của xã Xuân Trúc, Huyện ủy một lần nữa có sự điều chỉnh cơ cấu cán bộ của xã Xuân Trúc. Liên tục mấy lần có sự điều chỉnh cán bộ, việc này cho thấy Huyện ủy rất coi trọng công tác của xã Xuân Trúc. Thưa các đồng chí, cái mà xã Xuân Trúc cần chính là một sự phát triển, nếu không có sự phát triển nào thì chúng ta sẽ trở thành những kẻ có tội. Chính vì vậy mà hy vọng mọi người đoàn kết gắn bó với nhau hơn nữa, đem hết tinh thần cố gắng của bản thân mình để làm tốt công việc của xã!
Mọi người ai cũng có thể cảm nhận thấy sự quan tâm của Bàng Huy. Sau khi ông ta nói xong, mọi người đều nhiệt liệt nổ ra những tràng pháo tay.
Trước khi đến đây Bàng Huy cũng đã nhận được thông báo trên thành phố. Cơ cấu mới trên thành phố cũng sắp được bổ nhiệm, nên ông ta phải về huyện thông báo, sau đó lại phải lên thành phố để họp. Vì thế mà sau khi tuyên bố xong ông ta cũng không chần chừ lâu, vội vàng rời khỏi cuộc họp.
Khi Ôn Phương và Diệp Trạch Đào tiễn ông ta ra xe, Bàng Huy kéo Diệp Trạch Đào qua một bên nói:
- Trạch Đào này, bây giờ cậu đã là Chủ tịch xã rồi, trọng trách nặng nề lắm đấy. Nếu có chuyện gì cậu cứ gọi điện trực tiếp cho tôi nhé!
Bàng Huy cũng không kìm nén nổi nữa, phải nói luôn những câu như thế.
Diệp Trạch Đào cung kính đáp:
- Xin Trưởng ban Bàng yên tâm, tôi sẽ nhất định kịp thời báo cáo tình hình với ngài.
Vỗ vỗ vai Diệp Trạch Đào, Bàng Huy không còn lời nào để nói nữa, liền bước vào xe rồi đi.
Trông theo bóng xe rời đi, ánh mắt của Ôn Phương lộ rõ vẻ xúc động. Ngó xung quanh không có ai, cô ta liền nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào này, mọi người đang đợi cậu. Cậu muốn làm gì thì cứ thẳng tay mà làm!
Diệp Trạch Đào nghĩ ngợi một chút rồi nói với Ôn Phương:
- Tôi đang muốn bàn bạc với các đồng chí một chuyện. Con đường từ xã ta đến huyện đã xuống cấp trầm trọng. Đây cũng là con đường trọng yếu của chúng ta. Tôi cho rằng việc sửa sang lại con đường là một chuyện lớn, nhất định phải làm. Chúng ta không thể thay đổi được nhưng sửa sang thì chắc chắn phải làm được.
Ôn Phương nhớ lại mỗi lần lên huyện là mỗi lần cô ta thót tim, liền gật đầu:
- Được, tôi ủng hộ!
Nói rồi hai người cùng bước vào trong phòng họp.
Lần này thì Ôn Phương ngồi ở vị trí chính giữa. Diệp Trạch Đào ngồi bên trái Ôn Phương. Theo sự sắp xếp thứ tự của huyện thì Ngưu Thường Thắng ngồi ở vị trí số ba. Phó Bí thư mới tới Hồ Chiêu Vinh ngồi ghế số bốn.
Các vị lãnh đạo xã đều ngồi trên bục Chủ tịch.
Tài ăn nói của Ôn Phương rất tốt, bài thuyết trình của cô ta phải đến gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Nói xong, khuôn mặt cô ta trở nên sáng hồng.
Đến lượt Diệp Trạch Đào lên nói chuyện. Không khí trong phòng họp bỗng im ắng bất ngờ. Tất cả mọi người đều dán mắt nhìn Diệp Trạch Đào.
Nhìn xuống dưới một lượt, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng có cảm giác nặng nề. Từ những ánh mắt của số đông người ngồi dưới kia, hắn không ngờ thấy có nhiều sự tín nhiệm.
Đó là một sự tín nhiệm rất chất phác, đơn giản. Giống như là hắn ta lên chức như vậy sẽ là đại diện cho tiếng nói từ trong tim của họ vậy.
Cũng đúng lúc