Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1018 - Liều mạng
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: kenwen
Yên tĩnh!
Rất yên tĩnh!
Mọi người ai ai cũng giật mình kinh ngạc nhìn vào chỗ đó.
- Mẹ kiếp!
Lưu Phàm hét lên một tiếng, mọi người lúc này mới tỉnh ra.
Trong nháy mắt nơi đây trở nên hỗn loạn.
Thân thể trần truồng mọi người không hề để ý, thế nhưng, nếu như có ai lén lút đặt camera quay trộm ở đây, việc này chẳng ai mong muốn.
Cơ bản không ai nghĩ được rằng ở nơi như thế này lại phát sinh chuyện như vậy. Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, không ai bình tĩnh nói được điều gì.
Nơi này bỗng chốc loạn lên, mọi người nhốn nháo đi tìm quần áo mặc vào, hai kẻ nghe lén Ngu Siêu và Kim Huyền Sâm quay sang nhìn nhau, ánh mắt hai người cùng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bị người khác phát hiện ra chuyện ở đây họ không hề lo lắng, một vài người nói đi trừng phạt cũng đã trừng phạt rồi, nhưng lần này không giống những lần trước, đây đều là những người có thân thế.
- Làm sao bây giờ?
Kim Huyền Sâm hỏi một câu.
Trước đây những người đến đây đều là người khác đưa đến, sau khi ghi hình lại do những người ở các bộ ngành khác đến xử lý, từng người từng người một xử lý, bây giờ thì hoàn toàn không giống trước kia, cùng một lúc đến những người có máu mặt như thế, cũng chính vì Ngu Siêu bọn họ muốn dùng thời gian ngắn nhất để nắm được điểm yếu của Diệp Trạch Đào, do đó mới xảy ra chuyện như thế này.
Thực ra, trước khi làm việc này Ngu Siêu cũng đã từng đắn đo, suy nghĩ, người nhiều cũng có cái hay của nó, mọi người cười cười nói nói sẽ phân tán sự chú ý, lúc đó Diệp Trạch Đào bọn họ sẽ không nghĩ đến chuyện này, anh ta không thể ngờ tới là lại gặp phải tên quái thai như Diệp Trạch Đào, vây quanh bởi biết bao người đẹp vậy mà vẫn phát hiện ra được thiết bị theo dõi bí mật này.
Hắn là hạng người quái gì vậy!
Bây giờ Ngu Siêu đã biết Diệp Trạch Đào không hề háo sắc, gặp phải một kẻ không háo sắc như hắn, khó trách xảy ra chuyện như vậy!
Người đàn ông trung niên cũng trở nên kinh hãi, khẽ nói:
- Nếu như chuyện này đồn ra ngoài thì sẽ là chuyện động trời rồi!
Ngu Siêu cũng đang sửng sờ, việc như này không phải anh ta chưa từng gặp qua, trước đây chuyện như thế này xảy ra hai lần rồi, đều đánh cho thừa sống thiếu chết rồi đưa tới bệnh viện, sau đó thông qua mối cấu kết với người của bệnh viện thông báo người bệnh lâm bệnh đột ngột qua đời, dù sao cũng đã có mạng lưới quan hệ rộng như vậy, làm những chuyện như vậy không hề khó khăn!
- Thủ tiêu đi!
Ánh mắt Ngu Siêu lộ ra sát khí đằng đằng, anh ta biết bây giờ đã đến thời khắc nguy hiểm, thế lực của Diệp Trạch Đào quá lớn, nếu như để cho Diệp Trạch Đào thoát ra khỏi đây, lại thêm sự liên thủ của những người ở đây thì chuyện này sẽ thành đại họa, không cần nói đến lực lượng của bản thân mình làm gì, ngay cả bố mình ra mặt cũng chẳng thể ngăn chặn nổi tại họa này.
- Ngu thiếu gia!
Kim Huyền Sâm cả kinh tới nỗi trán đầm đìa mồ hôi.
Nhìn Kim Huyền Sâm, Ngu Siêu nói:
- Tôi sở dĩ cũng vì cậu mới làm ra chuyện như vậy!
Kim Huyền Sâm càng hoảng loạn, việc này mà bị đồn ra ngoài vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Người đàn ông trung niên lúc này cất tiếng:
- Ngu thiếu gia, tôi đã bố trí đâu vào đấy rồi, đến lúc đó sẽ có người ở bên trên, sẽ không có chuyện gì với hai người được đâu!
Người đàn ông trung niên này cũng là một con người hung hãn, ông ta cười thâm hiểm nói:
- Chỉ là mấy tên công tử bột, tôi kêu người khống chế bọn chúng, chia ra để xử lý, kẻ nào muốn sống thì nghe lời tôi, không muốn sống thì thủ tiêu!
Ngu Siêu nhìn người đàn ông trung niên tán thành:
- Rất tốt!
Ngu Siêu cũng là một kẻ quyết đoán, anh ta nói với người trung niên:
- Việc ở đây giao cho ông xử lý!
Nói xong, Ngu Siêu đứng dậy kéo Kim Huyền Siêu, hai người đi ra ngoài.
Thế nhưng, đúng lúc đó, Kim Huyền Siêu kinh hãi chỉ vào màn hình.
Mọi người nhìn vào chợt nhận ra Diệp Trạch Đào vừa mới đứng ở đó giờ đã biến mất.
- Toi rồi!
Ngu Siêu đã đoán biết được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào đã phát hiện ra chuyện này, hắn nhất định sẽ cho quân đến bắt người!
- Không sao, người của tôi đối phó với mấy tên này quá dễ!
Người đàn ông trung niên cười khểnh, thủ hạ của ông ta cũng không phải là kẻ vô công ngồi rồi.
Ngu Siêu nghĩ cũng phải, thủ hạ dưới tay mình cũng có vài kẻ yếu, thế nhưng suy cho cùng bọn người kia cũng chỉ là những kẻ công tử bột yếu ớt, cứ cho là biết đánh nhau thì cũng làm sao mà đánh lại được những thủ hạ vốn là lính đặc chủng xuất ngũ của mình!
- Chặn ở cửa ra vào, bất cứ ai cũng không được bỏ qua!
Lúc này Ngu Siêu cũng đã lấy lại được sự tự tin!
Kim Huyền Sâm cũng thoát khỏi cảm giác hoảng sợ, sau khi nghĩ đến lực lượng nhân viên hùng hậu ở đây, anh ta rì rầm:
- Đã đến lúc lưới rách
cá chết rồi, liều thôi!
Lại nói đến Diệp Trạch Đào, sau khi phát hiện ra tình hình ở đây, điều đầu tiên hắn nghĩ tới đó là ở đây còn có điều gì khác, không hề do dự, hắn vừa rút điện thoại ra, vừa sải bước lao ra ngoài.
Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Lý Duy.
Không nhiều lời, hắn ngắn gọn kể lại tình hình ở đây một lượt, địa điểm cũng nói rõ, kêu Lý Duy điều người đến đây.
Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến một điều then chốt, nếu như những người ở đây có tổ chức, khó trách có những loại máy móc thế này, chỉ dựa vào những vị công tử bột này, căn bản không thể chống trả được sự tấn công của đối phương.
Vấn đề thật quá nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào bắt đầu nghĩ đến việc khống chế những người then chốt ở đây, thế nhưng, khi hắn vừa bước ra ngoài, một viên đạn từ một khẩu súng vô thanh bay đến tay hắn.
Nếu như không phải đã học qua Ngũ Cầm Hí, sự phản ứng nhanh, thì lúc ấy hắn đã bị viên đạn bắn trúng.
Diệp Trạch Đào tức giận mắng chửi rủa, hoàn toàn không thể ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra, đối phương đã vô pháp vô thiên rồi, đây chắc hẳn là do biết bản thân mình phát hiện ra bí mật của chúng nên chúng muốn giết người bịt đầu mối đây mà!
Trong tay không có bất kì thứ gì, lại không hề biết đối phương bố trí mai phục ra sao, Diệp Trạch Đào đành