Hồng Sắc Sĩ Đồ

Mọi Thế Lực Tiến Vào


trước sau

Mọi người đều không biết rõ lần nói chuyện này chính là muốn tuyên bố sự quyết định của Tỉnh uỷ, có ý nghĩa nhất chính là Tỉnh uỷ không có nói ra tình hình cụ thể, khi nhìn những người này mọi người cũng biết, bởi vì Tỉnh uỷ vừa mới họp quyết định, cũng có không ít người chưa có chức vị.

Sau khi tuyên bố xong Đậu Bính Phú còn nói thêm:

- Không thể nào tách rời công tác ở thành phố Lan Phong, vốn bây giờ sẽ đem chuyện này nói cho mọi người nghe, mục đích nhằm để cho mọi người có thêm sự hiểu biết, phải xoay quanh công tác trung tâm toàn Tỉnh để triển khai, đừng có làm bậy làm bạ được rồi, tâm phải để trong công việc!

Lời nói này tất cả mọi người đều hiểu, hiện tại việc tranh đoạt rất kịch liệt ở thành phố Lan Phong, ý kiến của Dư Đạo Tranh có tác động rất lớn trong việc điều chỉnh ở thành phố Lan Phong, cũng không ít người đang tiến hành tranh giành địa vị, hiện tại phải ổn định địa bàn, sẽ rất có lợi cho việc ổn định đại cục của thành phố Lan Phong.

Dư Đạo Tranh là Bí thư Thành uỷ, nhưng hiện nay chuyện Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ vẫn còn chưa rõ ràng khiến anh ta cũng thấy xấu hổ.

Cuộc họp kết thúc, Đậu Bính Phú nhấc chân bước ra ngoài.

Những người theo sau đều lần lượt rời đi.

Dư Đạo Tranh mỉm cười nhìn nhìn những người này, gật đầu nói:

- Sau này mọi người đều là người cùng hội cùng thuyền, hai ngày nữa mọi người đến đông đủ sẽ tổ chức cuộc họp để mọi người quen biết nhau.

Nói xong lời này Dư Đạo Tranh cũng đi rồi.

Thấy những người này đều bỏ đi, có hai Uỷ viên thường vụ ở Tỉnh mới đến thành phố Lan Phong chần chờ một chút rồi cũng bỏ đi.

Có ý nghĩa!

Thấy tình huống như vậy Diệp Trạch Đào hiểu, lần này các Uỷ viên thường vụ rất khó mới có thể tụ họp lại, không dễ để tụ họp đâu.

Đây sẽ càng thú vị, dường như hoàn toàn muốn xác định chuyện này.

Diệp Trạch Đào nhìn Đậu Bính Phú bỏ đi hơi khẽ nhíu mày một cái, xem ra Tỉnh uỷ không giống như tình huống mà mình đã suy nghĩ trước kia, cho dù Đậu Bính Phú có hơi mất thời gian, chắc chắn người ở thành phố cũng đang nhúng tay đến việc điều chỉnh cán bộ.

Lãnh đạo Tỉnh uỷ đi rồi, mọi người đều đứng lên ra về.

Thấy bộ dạng của Ngũ Giải, Diệp Trạch Đào hiểu được tâm trạng của Ngũ Giải, mặc dù được bổ nhiệm làm Chủ tịch thành phố nhưng cũng có nhiều thứ không giống thành phố Lan Phong, kiểu cách sẽ cao hơn một chút, vốn Chủ tịch thành phố Lan Phong rất vững chắc, bây giờ lại làm Chủ tịch thành phố của một thành phố khác, cũng là Chủ tịch thành phố nhưng thấy được rất rõ ràng về mức độ cao.

Diệp Trạch Đào đi qua mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố Ngũ muốn cùng đi ăn bữa cơm không?

Thấy Ngũ Giải muốn bỏ đi, Diệp Trạch Đào biểu hiện chút tình nghĩa.

Ngũ Giải nắm lấy tay Diệp Trạch Đào lắc lắc nói:

- Được, cùng đi một chút!

Rất u sầu, Ngũ Giải đang có suy nghĩ muốn tìm nơi nào đi uống cho say, mình đã tìm một thế lực lớn ở thành phố Lan Phong để động tay chân, vốn nghĩ bước tiếp theo, sau khi mình có thể trở thành Chủ tịch thành phố sẽ đánh cược một lần, kết quả tình hình lại trở nên như thế, lại bị người khác đẩy mình ra khỏi thành phố Lan Phong, tất cả sự sắp xếp coi như công cóc.

Diệp Trạch Đào đảo mắt nhìn thoáng qua thì thấy Nhạc Hưng đi tới.

Hai người bắt tay trước Nhạc Hưng nói:

- Quân đội có chỉ đạo tôi phải trở về rồi, lần sau sẽ ngồi cùng nhau được không?

- Các anh là người quan trọng, đi đi.

Ngũ Giải rất thông cảm nói một câu.

Lúc này Mã Văn Diệu mới mỉm cười bước tới nói:

- Chủ tịch thành phố Ngũ, chúc mừng!

Ngũ Giải nhìn Mã Văn Diệu cười nói:

- Đã làm việc với nhau được một thời gian dài như thế, chốc lát lại phải rời khỏi đúng là trong lòng không muốn!

Vẻ mặt của Mã Văn Diệu có chút phức tạp, mới vừa liên kết cùng Ngũ Giải, rồi đột nhiên Ngũ Giải lại muốn rời đi, cô là một người thông minh liền thấy được cục diện phức tạp trong thành phố, hiện nay trong lòng rất loạn, cuối cùng bước tiếp theo mình nên theo phe nào đây cũng là một chuyện khiến cô nhức đầu.

Tình hình cho đến hôm nay sau khi mở cuộc họp xong, thậm chí Mã Văn Diệu có cảm giác sợ hãi, không chừng bước tiếp theo sẽ phải kịch liệt chiến đấu, mình có thể vượt qua cửa ải này không?

Quan trường như chiến trường, cô hiểu rất rõ tính giết chóc rất tàn khốc, làm không tốt sẽ bị người ta chơi đến lúc đó có lẽ không thể xoay người.

Căn bản Mã Văn Diệu không có suy nghĩ muốn ăn cơm, chỉ muốn quay về suy nghĩ kĩ càng chuyện này.

- Chủ tịch thành phố Ngũ hôm nay tôi có chút việc, tôi không thể cùng với hai anh rồi, lần sau tôi mời hai người ăn cơm.

- Đi đi!

Ngũ Giải khẽ cười nói.

Thấy Mã Văn Diệu nặng nề đi ra ngoài, Ngũ Giải thở dài:

- Vốn định hợp tác cùng Diệp Trạch Đào để làm một phen sự nghiệp, không ngờ bỗng nhiên phải rời đi!

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì di động của Diệp Trạch Đào vang lên, vừa nhìn thì thấy là Đậu Bính Phú gọi tới, nói là Chủ tịch Tỉnh Đậu gọi hắn tới văn phòng.

Nhận được điện thoại, Diệp Trạch Đào rất khó xử nói với Ngũ Giải:

- Chủ tịch Tỉnh Đậu bảo tôi qua đó chút!

Trên mặt Ngũ Giải có chút không vui, lần nữa cười lớn nói:

- Đi đi, khu kinh tế mới ở Giáp Hà là trọng điểm của Tỉnh, sau này trọng trách của anh rất nặng đấy!

- Chủ tịch thành phố Ngũ, không có anh trong thành phố Lan Phong này, trong lòng tôi cũng có chút thiếu tự tin!

Khẽ gật đầu, Ngũ Giải liền nghĩ đến các thuộc hạ của mình, đều là những người hấp tấp muốn được đề bạt lên, nếu mình rời khỏi thì những người đó đúng thật sự là nguy hiểm, bất kể thế nào chuyện này cũng cần có một người đứng ra chống đỡ đại cục.

Khi nghĩ đến Mã Văn Diệu, Ngũ Giải căn bản không tin tưởng Mã Văn Diệu có thể bảo vệ những người của mình, lần này là cưỡng ép đem người ta đặt vào vị trí này, Dư Đạo Tranh chắc chắn cũng không chào đón họ, lại nói về tình hình khi hôm nay những người đó được bổ nhiệm, Ngũ Giải biết hiện nay người có thể phó thác chỉ có một chính là Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, trọng điểm của anh là Giáp Hà,

bây giờ đã xếp hạng năm rồi, điều quan trọng tiếp theo chính là nên thay đổi đi, như vậy đi, có một số đồng chí còn khả năng rất mạnh, tôi sắp xếp một chút để cho mọi người biết nhau, anh thấy thế nào?

Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng ngời, nói thật Diệp Trạch Đào chính là mượn những người này của Ngũ Giải, lần này nhiều người được đề bạt lên chính là người của Ngũ Giải, lần này các cán bộ còn sống sót sau cơn lốc tham nhũng này, chắc chắn có tố chất không tệ, bây giờ Ngũ Giải phải rời đi, nếu họ mất đi người bảo hộ thì từng bộ phận sẽ bị tiêu diệt, nếu trong lúc này mình có thể tập hợp những người đó về phe mình, những người này không còn đường nào để đi nên theo mình là chuyện đương nhiên.

Hiện tại Ngũ Giải cũng có mưu tính như thế, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vui.

- Chủ tịch thành phố Ngũ, tôi cho rằng cục diện an ninh đoàn kết tiếp theo của toàn thành phố Lan Phong không thể bị ảnh hưởng. Thành uỷ nên đoàn kết toàn bộ cán bộ quần chúng lại để cùng chung tay góp sức phát triển mới phải.

Trên mặt Ngũ Giải lộ ra tươi cười:

- Nói không sai, tin rằng mọi người cũng đang nghĩ như thế.

Hai người đã hẹn được thời gian đi dùng cơm.

Sau khi Ngũ Giải đi rồi, trên mặt Diệp Trạch Đào luôn tươi cười, đây là thu hoạch ngoài dự liệu.

Vấn đề lớn nhất của mình là thiếu nhân lực, liền có những người của Ngũ Giải, tuy rằng họ là người của Ngũ Giải, bây giờ Ngũ Giải biến mất chắc chắn sẽ nghe theo mình, tiếp theo nhân lực cũng được xem là tạm đủ.

Bây giờ tâm trạng của Diệp Trạch Đào đúng là không tệ.

Khi bước vào văn phòng của Đậu Bính Phú, Diệp Trạch Đào thấy Đậu Bính Phú đang ngồi đó dường như trong lòng đang mang rất nhiều tâm sự.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được việc khó xử của Đậu Bính Phú, Đậu Bính Phú này là người rất thân tín của Bí thư Hạo Vũ, được phái đến tỉnh Cam Ninh này với mục đích làm thay đổi tình trạng ở đây và biến tỉnh Cam Ninh thành nơi chủ yếu của Bí thư Hạo Vũ, thời gian lâu như vậy rồi vất vả lắm Đậu Bính Phú mới mở được cục diện, bây giờ lại đụng phải chuyện mọi người tranh đoạt, ông ta muốn duy trì cục diện này xem ra sẽ gặp khó khăn nhiều đây.

- Ngồi đi.

Đậu Bính Phú chỉ chỉ sô pha.

Diệp Trạch Đào đành phải ngồi xuống.

Trước đó Diệp Trạch Đào cũng chưa từng nghe Đậu Bính Phú nói qua về tình hình trong thành phố, đối với chuyện này Diệp Trạch Đào biết Đậu Bính Phú vẫn còn giữ khoảng cách với mình.

Nhìn Diệp Trạch Đào, Đậu Bính Phú nói:

- Lần này đúng là thành phố Lan Phong bị điều chỉnh rất nhiều, tìm anh qua đây chỉ muốn giải thích một chút, công tác ở khu kinh tế mới ở Giáp Hà chính là đại sự của toàn tỉnh, bất kể gặp phải khó khăn nào cũng phải tiến lên phía trước!

- Xin Chủ tịch Tỉnh Đậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác!

- Ừ, lần này chính là điều chỉnh nhân viên ở mọi phương diện, thời kỳ li hợp cũng phải có một quá trình, điều này cũng khiến cho công tác của các anh gặp khó khăn, Chủ tịch thành phố Viên Hướng Vinh là một đồng chí rất giỏi công tác trên lĩnh vực kinh tế, anh nên nghe theo ông ta.

Diệp Trạch Đào biết Chủ tịch thành phố Viên Hướng Vinh là người của Đậu Bính Phú.

Khi nghĩ đến Chủ tịch thành phố là người của Đậu Bính Phú, Diệp Trạch Đào cũng yên tâm rất nhiều, có một người như vậy ở thành phố, ít nhất cũng kiềm hãm việc tranh giành với Dư Đạo Tranh, đây là chuyện tốt.

- Vậy thì tốt quá có một Chủ tịch thành phố hiểu biết về kinh tế thì việc chúng ta triển khai công tác liền dễ đi rất nhiều, tin rằng dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch thành phố Viên thì chúng ta sẽ làm tốt công tác!

Trong lời nói Diệp Trạch Đào cũng biểu đạt ra đã hiểu lời nói của Đậu Bính Phú.

Đậu Bính Phú khẽ gật đầu nói:

- Dù sao anh cũng phải làm quen với công việc ở thành phố, anh nên tham gia vào một số công tác ở Thành uỷ mới phải, đừng chỉ chăm chú vào Giáp Hà.

Lời nói này được Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, điều này cho thấy Đậu Bính Phú cũng không tin tưởng Viên Hướng Vinh mấy, điều này nhằm hi vọng mình có thể trợ giúp Viên Hướng Vinh đây mà.

Đối với vị Chủ tịch thành phố mới tới này, đến bây giờ Diệp Trạch Đào cũng không nắm rõ hoàn cảnh của y nên không tốt tỏ thái độ, chỉ có thể nói:

- Xin Chủ tịch tỉnh Đậu yên tâm, tôi sẽ làm tốt công tác, hiện tại ở thành phố vừa mới trải qua một số điều chỉnh, các cán bộ rất nhiệt tình trong công tác, cái cục diện này đến cũng không dễ, chúng ta nên giữ gìn tốt cục diện này!

Trên mặt Đậu Bính Phú tươi cười nói:

- Tôi tin rằng các anh sẽ đoàn kết để làm tốt công tác này.

Tuy rằng Đậu Bính Phú không có nói gì nhiều, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn cảm nhận được Đậu Bính Phú đang lo lắng điều gì đó, chỉ giới thiệu có một mình Viên Hướng Vinh, còn những người khác thì không được nhắc tới, điều này chứng minh một vấn đề lần tập kích này của Đậu Bính Phú không giành được thắng lợi áp đảo, chỉ là nhân viên đều có ở khắp thành phố Lan Phong.

Rốt cuộc những người đã đến là kiểu người nào đây?

Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ của Diệp Trạch Đào chính là tìm hiểu rõ hoàn cảnh của những người này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện