Ở đây vừa đưa tiễn Mạnh Dân Quân và Lưu Đống Vũ về, Vệ Vũ Hinh và cha cô Vệ Hùng Phi liền tới huyện Thảo Hải.
Lần này họ đến bằng tuyến đường chính. Bí thư huyện ủy Thôi Vĩnh Chí tỏ ra rất nhiệt tình đón tiếp.
Nghiêm túc mà nói, một ông chủ lớn nổi tiếng khắp tỉnh như Vệ Hùng Phi chẳng mấy khi đến huyện Thảo Hải. Thôi Vĩnh Chí vừa đảm nhiệm chức Bí thư, đương nhiên muốn có chút thành tích. Nghe nói Vệ Hùng Phi đến đây, ông ta lập tức đến gặp Vệ Hùng Phi.
Lần này Vệ Vũ Hinh đã không còn lo lắng như lúc xuất hiện vấn đề ở công ty lần trước nữa. Toàn thân dường như đều phát hào quang sáng rõ. Diệp Trạch Đào nhìn Vệ Vũ Hinh đứng trước mặt mình với thân hình mảnh mai, ánh mắt sáng rực lên, liền khen:
- Không ngờ bạn Vệ lại xinh đẹp đến vậy!
Câu nói này có hàm ý đùa vui.
Vệ Vũ Hinh lấy tay vén tóc, liếc nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chẳng lẽ trước đây tớ không xinh đẹp sao?
Nói xong còn liếc một cái nhìn quyến rũ về phía Diệp Trạch Đào.
Thấy cô gái hết sức phong tình quyến rũ, Diệp Trạch Đào tự thấy không dám lại gần.
Diệp Trạch Đào thấy Vệ Hùng Phi và Thôi Vĩnh Chí bước đến, vội nói:
- Bố cậu đến rồi kìa!
Nói xong liền ra nghênh đón.
Nhìn theo bóng Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh khẽ giậm chân, hừ một tiếng.
Cô rất bực mình với thái độ này của Diệp Trạch Đào. Từ hồi còn học ở trường, cô đã thầm thương trộm nhớ Diệp Trạch Đào, nhưng cũng không bày tỏ cho hắn biết. Có một lần phải lấy hết dũng khí, mười giờ tối cô còn gọi Diệp Trạch Đào đến dạy mình tập xe đạp. Tên ngốc cũng hiểu được ý tứ của cô. Không ngờ Diệp Trạch Đào cầm một quyển sách nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, còn tập xe đạp làm gì!
Chuyện này khiến Vệ Vũ Hinh buồn rầu mất một thời gian dài.
Nghĩ lại chuyện đó, Vệ Vũ Hinh còn giận tới mức nổ đom đóm mắt. Diệp Trạch Đào rõ ràng là giả bộ. Mình có chỗ nào không đẹp, hay có chỗ nào không hấp dẫn hắn chứ. Chỉ là muốn hắn yêu mình thôi.
Bây giờ lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ mình vốn không có chút hấp dẫn nào?”
- Trạch Đào, vừa rồi Tổng giám đốc Vệ vừa nói chuyện về anh. Anh và tiểu thư Vệ là bạn đại học. Lần này cha con Tổng giám đốc đến đây, tôi để anh tiếp họ. Nhất định phải tiếp đãi cho tốt. Nếu tiếp không tốt, tôi sẽ khiển trách anh đấy!
Thôi Vĩnh Chí tỏ ra rất vui vẻ trò chuyện với Vệ Hùng Phi. Thấy Diệp Trạch Đào tới nghênh đón liền cười ha hả.
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Vệ Hùng Phi híp mắt nhìn Diệp Trạch Đào, rồi lại thoáng nhìn con gái yêu.
Một người tinh ý như Vệ Hùng Phi ít nhiều cũng nhìn ra tâm ý của con gái mình. Bản thân ông ta đối với Diệp Trạch Đào cũng bình thường, còn cho rằng tạm chấp nhận được, chỉ là thuận theo ý tự nhiên.
Lần này đến đây, Vệ Hùng Phi cũng có ý định muốn tiếp cận gần hơn để xem ý tứ của Diệp Trạch Đào như thế nào.
Người ngoài không biết rằng Vệ Hùng Phi đã âm thầm bố trí một nhóm người đến huyện Thảo Hải khảo sát tình hình trên nhiều phương diện, trong đó có cả phương diện liên quan đến Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hiện tại thực sự nhận thấy vai trò của mình khá quan trọng. Việc ở đâu cũng phải do chính mình đi làm. Việc tiếp khách này cũng là một nhiệm vụ rất quan trọng
Ăn cơm xong liền về Nhà khách của huyện ủy, Diệp Trạch Đào vào phòng Vệ Hùng Phi. Vệ Vũ Hinh đang đi tắm nên không có ở đó. Vệ Hùng Phi mỉm cười mời Diệp Trạch Đào ngồi.
Đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc, sau khi châm thuốc Vệ Hùng Phi nói:
- Tiểu Diệp à, lần trước cậu có nói với tôi, huyện Thảo Hải có một số tài nguyên. Lần này đến, tôi muốn xem nguồn tài nguyên của các cậu ở đây. Nếu có thể thì tôi muốn đầu tư vào đó.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bác, thực tình thì quan trọng là bác muốn đầu tư trọng điểm vào cái gì. Huyện Thảo Hải có rất nhiều tài nguyên, ví dụ như đồ mây tre đan, gia công trái cây, nuôi trồng đều có thể phát triển được.
Vệ Hùng Phi nhíu mày nói:
- Những cái đó không có gì đặc biệt, các địa phương trong tỉnh đều có!
Biết Vệ Hùng Phi am hiểu tình hình của cả tỉnh. Diệp Trạch Đào cũng biết thực sự thì về vấn đề tài nguyên, huyện Thảo Hải không có ưu thế tuyệt đối. Đồng thời, địa phương khác còn đưa ra giá chắc chắn là hấp dẫn hơn, thấp hơn huyện Thảo Hải. Vệ Hùng Phi đã lựa chọn rất nhiều địa phương rồi, lời nói của ông ta không thể tùy tiện được.
- Bác nói không sai!
Diệp Trạch Đào cũng không phản bác, khẽ cười nói.
Hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi liền cười nói:
- Nhưng Bí thư của các cậu lại cho rằng cậu đang cố gắng hết sức để kéo tôi về đầu tư cho huyện Thảo Hải. Cậu nói như vậy không sợ tôi chạy mất sao?
Đối với Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi cũng có nhiều điểm tò mò. Hắn hoàn toàn không giống những người khác, để xem hắn giải thích thế nào.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Bác là một người rất có chủ kiến. Nếu không xem trọng nơi này, thì dù cháu có nói tốt, bác cũng không đến huyện Thảo Hải để đầu tư.
Ánh mắt nhìn kĩ khuôn mặt Diệp Trạch Đào một lúc, Vệ Hùng Phi cười ha hả nói:
- Rất thú vị!
Câu nói này đúng là lời thật lòng của hắn.
Lúc này Vệ Vũ Hinh đã tắm xong đi ra, vừa cầm khăn mặt lau tóc, vừa cười nói:
- Trạch Đào, cậu sắp xếp thế nào