Dọc đường đi đều có thể thấy khung cảnh làm đường náo nhiệt. Diệp Trạch Đào trên mỗi đoạn đường đều dừng xe lại, bàn bạc về công tác làm đường với mọi người, càng hiểu sâu sắc thêm về lòng dân.
Thấy Diệp Trạch Đào đứng giữa đám đông, mọi người ai cũng đều tỏ ra thân thiết với hắn.
Vệ Vũ Hinh nói nhỏ với cha mình:
- Trạch Đào hồi còn ở trường vẫn là một người làm được việc. Không ngờ ở đây cậu ấy lại làm tốt như vậy!
Vệ Hùng Phi cũng không nói gì, hướng ánh mắt nhìn về phía con đường, trong lòng cũng bị kích động.
Vệ Hùng Phi chưa từng nhìn thấy quang cảnh đồ sộ như vậy. Trước đây, có xem qua điện ảnh, ông ta đều cho là hư cấu. Bây giờ chính mắt mình chứng kiến quang cảnh thôn dân làm việc nhiệt tình, lại thấy lá hồng kỳ bay phấp phới trước mặt, ánh mắt của Vệ Hùng Phi nhìn về phía Diệp Trạch Đào đã có chút thay đổi.
Khi Diệp Trạch Đào quay lại ngồi lên xe, Vệ Hùng Phi không biểu hiện gì nhiều, nói:
- Nhiều thôn dân tới đây làm đường như vậy, không sợ bỏ bê việc nhà nông à.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mùa đông vốn ít việc, hơn nữa, sửa thông đường rồi, đối với tất cả mọi người đều có lợi. Quan trọng nhất vẫn là đến đây sửa đường, mỗi ngày phải đảm bảo hai bữa cơm. Cho dù mọi người tự mang cơm đến, xã cũng phải cung cấp thêm ít cơm!
Vệ Hùng Phi khẽ gật đầu, cảm thấy tất cả đều đã được Diệp Trạch Đào tính toán kỹ. Chi ra rất ít tiền vẫn đủ để làm việc lớn.
Khi xe đến xã Xuân Trúc thì trời đã tối. Diệp Trạch Đào sắp xếp cho nhóm người của Vệ Hùng Phi ổn thỏa rồi mới trở về ký túc xá của mình.
Trong ký túc xá cũng có chút thay đổi. Không biết ai đã trồng rất nhiều cây xanh trong ký túc. Cả ký túc đều bừng lên sắc xuân.
Thấy đủ loại cây xanh như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào tràn ngập cảm giác ấm áp. Mùa đông mà có thể trồng được cây mầu xanh như vậy thật không dễ. Xem ra nhóm bạn Dương Ngọc Tiên đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Hừ, phải nhắc bọn nhỏ này, học tập mới là quan trọng!
Diệp Trạch Đào cũng quá mệt mỏi nên nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào ra sau núi luyện Ngũ Cầm Hí. Ở giữa rừng cây luyện một hồi, trên người toát mồ hôi, bao mệt mỏi trên cơ thể dường như tan biến hết. Thấy mặt trời đã lên khỏi đường chân trời, Diệp Trạch Đào thần thái sảng khoái đi xuống núi.
- Thầy Diệp, thầy đã về thật rồi ư!
Chỉ thấy Dương Ngọc Tiên mặc bộ đồng phục do Diệp Trạch Đào mua cho mừng rỡ chạy lên núi.
Thấy Dương Ngọc Tiên đầy vẻ tươi tắn như vậy, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Em dậy sớm thế!
Dương Ngọc Tiên hơi ngượng ngịu nói nhỏ:
- Hôm nay em dậy muộn!
- Bệnh tình của mẹ em thế nào rồi? Mấy hôm nay tôi bận quá, chưa đi thăm cô được.
Diệp Trạch Đào nghĩ mình đã đưa tiền cho Dương Căn Dân liền không hỏi đến chuyện này nữa.
Nét mặt lộ vẻ vui mừng, Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy thuốc nói, mẹ em không có bệnh gì nặng, chủ yếu là do bệnh để lâu quá. Chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, bồi dưỡng thêm nữa thì sẽ rất nhanh khỏe lên thôi!
Diệp Trạch Đào liền vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt quá. Chờ tôi lấy ít tiền, em đem về cho người nhà. Nhất định phải bồi dưỡng, kiểu gì cũng không thể để bệnh tình kéo dài được.
Vẻ mặt Dương Ngọc Tiên tỏ ra rất tin tưởng, cũng không có ý từ chối, liền nhìn Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Thầy Diệp, em nghe lời thầy.
Diệp Trạch Đào cũng không biết Dương Ngọc Tiên có suy nghĩ như thế nào. Thấy vẻ thanh xuân của cô gái liền cười nói:
- Đến đây, tôi dạy em luyện Ngũ Cầm Hí. Đây là bí mật bất truyền của tôi đấy nhé!
Nghe thấy bí mật bất truyền của Diệp Trạch Đào, ánh mắt Dương Ngọc Tiên liền sáng ngời lên, cảm thấy giữa mình và thầy Diệp có thật nhiều bí mật liền vui sướng nói:
- Thật tốt quá, thầy Diệp, em muốn học!
Diệp Trạch Đào dạy Dương Ngọc Tiên từng chiêu thức ngay trong rừng.
Dương Ngọc Tiên quả là một cô gái có tư chất rất tốt. Lúc đầu còn phải được Diệp Trạch Đào chỉ dạy tận tay, rất nhanh sau đó đã có thể luyện những chiêu thức trước đó thành hình thành dạng rồi.
Thấy Dương Ngọc Tiên luyện tập hăng say dưới ánh mặt trời, Diệp Trạch Đào cảm thấy hài lòng. Đứa nhỏ này thật sự rất đáng được bồi dưỡng!
Diệp Trạch Đào rửa mặt xong liền đi tới nhà khách của xã. Mấy người Vệ Hùng Phi cũng vừa mới dậy.
Đón nhận cảnh sắc nông thôn với những đám sương lững lờ trôi, Vệ Hùng Phi cười ha hả nói:
- Tiểu Diệp à, nơi đây thật đúng là một nơi để tu thân dưỡng sinh.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong, ăn sáng xong tôi sẽ đưa mọi người đi thăm thú khắp nơi.
Vệ Vũ Hinh lúc này cũng đi ra, trên mình mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, khoan khoái. Cơ thể rất có tinh thần, cười nói:
- Thời tiết hôm nay thật đẹp!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Gần đây thời tiết rất đẹp, có vẻ không giống mùa đông lắm!
- Chủ tịch, anh về từ hôm qua à?
Phương Di Mai không biết thế nào lại đi tới nhà khách. Tuy nói chuyện với Diệp Trạch Đào mà ánh mắt lại nhìn về phía Vệ Vũ Hinh.
Hai cô gái khi nhìn thấy nhau đều giật mình. Đều bị vẻ xinh đẹp của đối phương làm cho thất kinh. Không khí lập tức trở nên gượng gạo.
- Tiểu Phương, tôi giới thiệu nhé, đây là bạn hồi đại học của tôi Vệ Vũ Hinh, đây là cha cô ấy, Tổng giám đốc Vệ. Mọi người đến xã Xuân Trúc của chúng ta để tiến hành khảo sát.
Lại mỉm cười nói với Vệ Vũ Hinh:
-