Bận rộn một ngày, trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn đang rất phấn khởi, nếu như mượn cơ hội phát triển lần này, xã Xuân Trúc chắc chắn có thể có thêm một sự vươn mình nữa.
Ra khỏi Huyện ủy, Ôn Phương nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu về nhà à?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Tôi về xem thế nào.
- Tối không có chuyện gì chứ?
Tiếng nói của Ôn Phương rất nhẹ, cái tay kia có chút không tự nhiên nhéo vào quần áo của mình, tuy nhiên, dáng vẻ của cô ấy lại có vẻ rất tùy ý, ánh mắt nhìn về phía trước.
Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Ôn Phương, hắn đột nhiên phát hiện bây giờ ánh mắt của Ôn Phương đã có chút thay đổi, nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc Ôn Phương có sự thay đổi như thế nào. Nghĩ đã lâu không ở nhà cùng cha mẹ, liền nói:
- Tôi muốn ở cùng cha mẹ, đã lâu lắm rồi tôi không về thăm họ rồi!
Hình như rất thất vọng, Ôn Phương gượng cười nói:
- Nói đúng, phải ở cùng cha mẹ nhiều một chút, vậy được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay anh cũng đã quá mệt rồi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Đúng vậy! phải về nhà xem như thế nào!
Hai người quay đầu bước đi.
Ngồi trong xe do Vương Báo Quốc lái, Diệp Trạch Đào khép hờ hai mắt, lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ của dự án đó. Trung tâm quan trọng nhất của dự án đó chính là đem đến cho người dân trong thôn lợi ích lớn nhất. Có tài nguyên, điều đầu tiên phải làm chính là tạo phúc cho dân.
Xe dừng lại ở cửa nhà, nhìn Vương Báo Quốc lái xe rời đi, lúc này Diệp Trạch Đào mới đi vào nhà mình.
Trên đường đã gặp không ít hàng xóm, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đối với hàng xóm mà nói chính là một nhân vật vượt trội, sớm đã truyền ra tin tức hắn lên làm chủ tịch xã, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Trạch Đào đã có chút kính nể.
Diệp Trạch Đào lại thể hiện rất đúng mực, không ngừng cười với mọi người.
Khi vào cửa nhà mình, nhìn thấy anh rể đang giúp làm thức ăn ở trong nhà.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không đi làm à?
Biết bây giờ Lâm Phi rất bận, nhìn thấy anh ấy ở nhà có chút bất ngờ.
Bà Tôn Trí Phương đã ngạc nhiên vui mừng chạy ra hỏi:
- Trạch Đào, con về rồi sao?
- Con làm việc ở huyện, có thể có hai ngày nghỉ.
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Hôm nay anh nghỉ
Lâm Phi cũng cười nói.
Bà Tôn Trí Phương đã lôi Diệp Trạch Đào ngồi xuống ghế sô pha, đau lòng nói:
- Mẹ thấy con, người gầy đi nhiều, mẹ thấy người ta làm Chủ tịch xã đều vừa béo vừa trắng, sao con làm Chủ tịch xã lại vừa đen vừa gầy!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Mẹ không nghe nói, bây giờ một số người nước ngoài không có chuyện gì đều muốn đi phơi nắng sao? Đây là khỏe mạnh!
Đánh Diệp Trạch Đào một cái, bà Tôn Trí Phương cười mắng nói:
- Thằng ranh này tưởng rằng mẹ không hiểu à! Con mệt lắm à!
Nói xong liền lớn tiếng nói với Lâm Phi:
- Lâm Phi, đi mua một con gà về, để mẹ hầm tẩm bổ cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vội vàng chặn Lâm Phi đang chuẩn bị đi nói:
- Mẹ, mẹ cũng thật là, anh rể đã đủ bận rồi, đừng nhiều chuyện, con vừa ăn ở tiệm rồi, điều cần bây giờ là những món anh thanh đạm một chút.
Lúc này bà Tôn Trí Phương mới gật đầu nói:
- Được, mẹ làm cho con chút gì ngon.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Lâm Phi lắc đầu.
Lâm Phi cười, lại đi vào bếp.
Thực ra Diệp Trạch Đào thật sự đã mệt, đi vào phòng liền nằm xuống giường ngủ.
Bà Tôn Trí Phương rón rén, nhẹ nhàng đi vào nhìn bộ dạng của Diệp Trạch Đào, kéo chăn đắp cho hắn, đau lòng vô cùng.
Sự thay đổi của Diệp gia đều là do Diệp Trạch Đào mang đến, điều này cả nhà đều hiểu. Nhìn thấy con trai mình có tiền đồ như vậy, bà Tôn Trí Phương cũng cảm thấy mở mày mở mặt với mọi người.
Diệp Trạch Đào bị tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho bừng tỉnh, lúc nhìn điện thoại, là điện thoại của Lưu Mộng Y gọi đến.
- Anh Diệp, sao có một chỗ tài nguyên vật liệu đá như vậy mà không nói với em một tiếng?
Lưu Mộng Y cười hỏi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Tin tức của em nhanh nhạy thật, chuyện này em đã biết rồi!
Lưu Mộng Y cười nói:
- Chuyện của anh có bao nhiêu mà e không biết.
- Việc này cũng vừa mới xác định, chắc sẽ không có nhiều sự chênh lệch.
Diệp Trạch Đào nói.
Lưu Mộng Y nói:
- Em gọi cuộc điện thoại này cho anh mục đich chính là lo rằng trong chuyện này các anh triển khai hoạt động không hợp lý sẽ dẫn đến một vài kết quả không tốt.
Diệp Trạch Đào cũng đang lo lắng chuyện này, cũng muốn nghe ý kiến của Lưu Mộng Y, liền nói:
- Em có đề xuất gì hay không?
Lưu Mộng Y nghiêm túc nói:
- Anh Diệp, chuyện này e có thể biết, đã thể hiện rằng đã có người theo dõi anh, các anh chỉ là một huyện nhỏ, trong tỉnh thành có quá nhiều người đang nhằm vào dự án đó. Không ít người muốn là người buôn bán không cần vốn. Một mẩu giấy nhắn tin nhỏ đã đủ để bị mất tài nguyên của các anh, cho nên, anh phải có một khả năng phi thường mới có thể làm tốt chuyện đó.
Diệp Trạch Đào luôn lo lắng chuyện này, nói:
- Chuyện này đã báo lên Huyện ủy, Huyện ủy cũng vô cùng coi trọng. Tôi đang làm phương án, sẽ tiến hành báo cáo với thành phố.
- Có thể nói một chút về nội dung phương án của anh không, tôi giúp anh xem xét một chút?
Lưu Mộng Y nói.
Diệp Trạch Đào không có ý nghĩ lo Lưu Mộng Y làm điều bất lợi cho mình, nên tiến hành thuyết minh phương án của mình với Lưu Mộng Y .
Nghe xong phương án của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y khâm phục nói:
- Anh Diệp, cừ quá, nếu như thật sự có thể phát triển thành kiểu mẫu mà