Lúc Diệp Trạch Đào đến Huyện ủy, Trần Tỏa Nguyên và Ôn Phương đã đến đây từ lâu rồi, thấy hai người đến, Diệp Trạch Đào cũng biết bọn Thôi Vĩnh Chí vô cùng coi trọng chuyện này.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, mắt Ôn Phương sáng lên, liền đứng dậy hỏi:
- Đã ăn cơm chưa?
Trước khi đến Diệp Trạch Đào bị mẹ ép ăn hai bát, liền cười nói:
- Vừa mới ăn xong.
Trần Tỏa Nguyên nghiêm túc nói:
- Các anh đều đến rồi, tốt lắm, tôi sẽ nói một chút về yêu cầu của bí thư Thôi. Chuyện của xã Xuân Trúc bí thư Thôi và Chủ tịch huyện Triệu đều tiến hành báo cáo với chính quyền thành ủy, chuyện này chính quyền thành ủy đều rất coi trọng, yêu cầu sáng sớm ngày mai mang tài liệu đến thành phố báo cáo. Thời gian rất gấp rồi, may mà anh đã làm một ít công việc cơ bản. Tối hôm nay cũng đừng nghỉ ngơi nữa, tất cả công tác chuẩn bị tôi sẽ sắp xếp người đến làm.
Công việc chủ yếu của bọn họ chỉ có một, đó là làm cho xong tài liệu.
Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này chủ yếu là Diệp Trạch Đào làm, Trạch Đào, anh nói đi, có yêu cầu gì cứ đưa ra, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ tốt.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có đầy đủ sự chuẩn bị từ lâu rồi, không lo là không làm ra, mỉm cười nói:
- Không có yêu cầu gì, chỉ cần một gian phòng làm việc là được rồi.
Trần Tỏa Nguyên liền mỉm cười nói:
- Chờ một lát bí thư Thôi cũng sẽ đến.
Đi vào phòng làm việc kia, Diệp Trạch Đào chuyển đến một vài nội dung mà ban ngày đã làm ra, nhanh chóng viết lên trên máy tính.
Có đủ loại ý tưởng ở nhà, Diệp Trạch Đào lại tiến hành sửa đổi một chút đối với nội dung đang viết trước mặt.
Mọi người đều đang nhìn Diệp Trạch Đào sáng tác, thấy Diệp Trạch Đào thay đổi nội dung từ trước, Trần Tỏa Nguyên và Ôn Phương đều cảm thấy ngạc nhiên, hai người liền chuyên tâm ngồi ở đó nhìn Diệp Trạch Đào viết.
Lúc này Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đi vào, nhìn thấy dáng vẻ rất chuyên tâm của ba người, cũng không nói chuyện, cùng liếc mắt một cái liền đi tới.
Ôn Phương là người đầu tiên phát hiện ra có người đến, liền hỏi:
- Các lãnh đạo đã đến.
Diệp Trạch Đào vốn dĩ rất chuyên tấm, lúc này cũng vội vàng đứng dậy.
Thôi Vĩnh Chí vỗ nhẹ lên vai Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu tiếp tục, kệ chúng tôi, chúng tôi đến để xem xem.
Lúc này đã có một nữ nhân viên làm việc đã pha hai cốc trà mang đến
Ngồi lên chiếc ghế sô pha trong phòng, Triệu Vệ Giang nói với Thôi Vĩnh Chí:
- Bí thư Thôi, thời gian hơi gấp!
Thôi Vĩnh Chí nhìn thấy Diệp Trạch Đào vẫn đang ở đó làm, khẽ gật đầu nói:
- Nói thật, cho dù là huyện chúng ra cũng được, thành phố cũng được, đều cần có một thời cơ phát triển, anh cũng biết, mỗi lần thành phố Hắc Lan của chúng ta trong bảng xếp hạng của tỉnh đều là gần cuối.
Triệu Vệ Giang khẽ gật đầu, đưa một điếu thuốc cho Thôi Vĩnh Chí nói:
- Huyện chúng ta làm sao không phải là tình hình như thế này, họp luôn ngồi phía sau!
Thôi Vĩnh Chí liền cười ha hả nói:
- Nếu như dự án này của xã Xuân Trúc thật sự làm nên, vậy thì sẽ có một sự thay đổi lớn!
Lúc này Diệp Trạch Đào xoay người nói với mấy người:
- Các vị lãnh đạo, một số nội dung trước mắt tôi đã viết ra, tôi in ra trước, các vị xem thế nào.
Thôi Vĩnh Chí nhả ra một hơi khói, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, tôi và Chủ tịch huyện Triệu kiểm định trước.
Diệp Trạch Đào rất nhanh in những nội dung trước mặt ra.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang thực ra trong lòng đều rất lo lắng, Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố đều chú ý đến chuyện này.
Hai người chăm chú ngồi ở đó xem, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng đánh bàn phím của Diệp Trạch Đào không ngừng phát ra.
Qua một lúc, Thôi Vĩnh Chí đã xem xong những nội dung mà Diệp Trạch Đào viết, ngồi ở đó nhắm mắt trầm tư.
Đối với phương án mà Diệp Trạch Đào đã viết này, Thôi Vĩnh Chí kinh ngạc, tên Diệp Trạch Đào này đúng là dám nghĩ.
Vỗ đùi, sau khi Triệu Vệ Giang xem xong lớn tiếng khen ngợi:
- Tốt, quá tốt!
Lấy tư cách là một Chủ tịch huyện, điều mà Triệu Vệ Giang quan tâm nhất tất nhiên chính là chuyện kinh tế. Tuy rằng phương án này của Diệp Trạch Đào ý nghĩ khác thường, muốn biến một xã bé nhỏ thành một cơ cấu của một khu công nghiệp kinh tế lớn, nhưng những việc cần làm là quá nhiều, khâu xét duyệt là một chuyện rất rắc rối. Nhưng mà, nghĩ cặn kẽ tình hình thao tác của phương án này, Diệp Trạch Đào làm rất tỉ mỉ, thao tác hoàn toàn khả thi, nếu như thật sự làm được chuyện này, vậy chính là một chuyện có ảnh hưởng đến con đường làm quan của mọi người.
Đầu tiên Triệu Vệ Giang còn có ý lập tức triển khai hoạt động chuyện này, có phương án này, ông ấy hoàn toàn tin rằng mình vẫn có thể tiến thêm một bước.
Thôi Vĩnh Chí làm Chủ tịch huyện nhiều năm như thế, đương nhiên cũng hiểu trong phương án này có lợi ích rất lớn, ngồi ở đó chủ yếu là suy nghĩ những vấn đề có thể tồn tại.
Trầm tư suy nghĩ, Triệu Vệ Giang không thể không cho rằng đây là một phương án có tính thao tác rất mạnh, một vài chuyện nhìn có vẻ khó làm chỉ cần thao tác tốt, đều không phải là không thể thao tác thành công.
Trong lòng cũng bắt đầu nóng lên, nghe thấy giọng nói xúc động của Triệu Vệ Giang, Thôi Vĩnh Chí rất rõ suy nghĩ của Triệu Vệ Giang, nếu như thật sự thao tác dự án này, sự phát triển trên các mặt của huyện Thảo Hải sẽ lên một bậc thang mới, đến lúc đó, mình không tiến thêm một bước cũng khó!
Chuyện này nhất định phải gạt bỏ mọi khó khăn để hoàn thành!
Thôi Vĩnh Chí ngầm hạ quyết tâm, cho dù là ai ngăn cản sự phát triển của hạng mục này, sẽ không xong với mình, chính là đang làm đứt con đường làm quan của mình.
Lại nghĩ đến tuổi tác của mình, Thôi Vĩnh Chí có một cảm giác gấp gáp nếu như không tiến bộ, thời gian sẽ không còn nhiều nữa, chẳng nhẽ thật sự sẽ phải làm ở vị trí Bí thư huyện đến khi nghỉ hưu sao?
Nhìn về phía Triệu Vệ Giang, Triệu Vệ Giang cũng nhìn về phía Thôi Vĩnh Chí, lúc này suy nghĩ của hai người