Hiện tại Ôn Phương đang vô cùng lo lắng. Cô không ngờ Bí thư thành ủy Hứa lại đi cùng đoàn với Thôi Vĩnh Chí đến xã Xuân Trúc. Hứa Phu Kiệt vừa đến đã hỏi ngay đến Diệp Trạch Đào, mà lúc này Diệp Trạch Đào lại đang đến Âm Lương Thiến, không cách nào gọi điện thoại được.
Nếu sớm biết như này thì đã không để cho Diệp Trạch Đào xuống xã rồi.
Sớm không đi, muộn không đi, lại chọn đúng lúc Bí thư Hưa đến thì đi!
Gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa. Vẫn không thấy động tĩnh gì của Diệp Trạch Đào, lại là nơi không có tín hiệu!
Hiện tại Ôn Phương đang lửa giận đùng đùng, cô ta cảm thấy muốn tìm một ai đó để xả một trận. Sao hôm nay lại có lắm lãnh đạo đến xã Xuân Trúc này thế nhỉ?
Quay về văn phòng của mình, Ôn Phương nói lời xin lỗi:
- Diệp Trạch Đào đã đến Âm Lương Thiến rồi, nơi đó không có tín hiệu nên không gọi được điện thoại!
Cô lo mấy vị lãnh đạo này sẽ nổi giận. Khó khăn lắm mấy vị ấy mới về một lần, vậy mà đến Chủ tịch xã cũng không thấy mặt. Như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ!
Hứa Phu Kiệt khẽ gật đầu, nói:
- Tốt lắm, Tiểu Diệp có thể xâm nhập sâu vào các thôn, đó là chuyện tốt. Thôi, chúng ta không để ý đến cậu ấy nữa, đến trường trung học xem sao.
Hứa Phu Kiệt không những không nổi giận mà trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, ra vẻ rất thông cảm:
- Đồng chí tiểu Diệp thật xuất sắc, các cán bộ của chúng ta cũng phải làm như vậy, không ngừng thâm nhập vào hạ tầng cơ sở, chỉ có như vậy thì mới làm tốt được công việc của mình.
Thôi Vĩnh Chí nói:
- Huyện hiện nay đang thực hiện công tác truyền thông, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ đưa tín hiệu đến khắp các vùng nông thôn!
Việc không liên lạc được với Diệp Trạch Đào cũng khiến cho ông ta cảm thấy mất mặt. Ông ta hạ quyết tâm phải làm cho tốt công tác này.
Bí thư Thành ủy đến huyện, muốn tìm một người mà không tìm nổi, việc này đúng là làm mất mặt Thôi Vĩnh Chí quá. Ông ta chợt phát hiện, tín hiệu điện thoại di động cũng là một chuyện lớn, nhất định phải làm cho xong chuyện này.
Hứa Phu Kiệt nghiêm túc nói:
- Sự phát triển của một địa phương là sự kết hợp của nhiều nhân tố trên nhiều phương diện. Ngoài việc có một bộ máy cơ cấu lãnh đạo hùng hậu ra, còn phải có thêm vài điều kiện nữa, không những chỉ là tín hiệu truyền thông, mà còn cả các phương diện khác!
Thôi Vĩnh Chí vội vàng đồng ý.
Trong lúc bọn Hứa Phu Kiệt đi thăm trường trung học, thì bọn Diệp Trạch Đào cũng đang trên đường trở về xã.
Lần đi vào Âm Lương Thiến này, Hô Diên Ngạo Bác đã được nhìn thấy rất nhiều điều.
- Tiểu Diệp này, không ngờ cải cách mở cửa đã nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn nhiều người phải sống trong cảnh nghèo hèn khổ sở đến vậy. Xem ra gánh nặng của các cậu lớn lắm đấy…
Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng tôi vẫn đang hết sức cố gắng, đó cũng chính là phương hướng mà cơ cấu bộ máy lãnh đạo xã hướng tới!
- Xem ra dự án xây dựng khu công nghiệp cũng nhằm vào tình hình thực tế ở đây đúng không? Chắc chắn dự án đó sẽ rất khả thi.
Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy phải nhanh chóng triển khai công tác xây dựng khu công nghiệp này mới được.
Suốt chặng đường đi đã nghe đến những ý tưởng phát triển của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy anh chàng thanh niên này thật sự là người vô cùng xuất sắc.
Trịnh Thiệu Giang vẫn luôn quan sát thái độ của Hô Diên Ngạo Bác. Qua đó ông ta cũng đã hiểu hơn về tính cách của con người Hô Diên Ngạo Bác. Trông thấy biểu hiện của ông ấy như vậy, Trịnh Thiệu Giang cũng vui mừng cho Diệp Trạch Đào. Xem ra đến lúc này Diệp Trạch Đào mới thật sự đã lọt vào tầm mắt của Hô Diên Ngạo Bác.
Nói thật, đã bao nhiêu năm công tác trong Ủy ban Kỷ luật, thông thường Hô Diên Ngạo Bác đều nhìn người bằng con mắt dò xét. Cho dù Diệp Trạch Đào có giúp ông ta tu sửa lại mộ phần rất đẹp, nhưng Hô Diên Ngạo Bác lại chẳng có biểu hiện gì đặc biệt. Bây giờ nhìn thấy biểu hiện rõ rệt của ông ấy đối với Diệp Trạch Đào, chứng tỏ ông ấy đã công nhận tài năng của Diệp Trạch Đào rồi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không biết tình hình của Hô Diên Ngạo Bác, hắn ta chỉ cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, nên suốt chặng đường đi cố gắng nói hết những ý tưởng của mình, muốn có sự ủng hộ của Hô Diên Ngạo Bác mà thôi.
- Cuối cùng cũng về đến nơi rồi!
Nhìn thấy tòa nhà chính quyền xã, Ninh Quân mừng rỡ kêu lên. Lần này thật sự anh ta đã quá mệt.
Hô Diên Ngạo Bác liền cười lớn, nói với Ninh Quân:
- Thanh niên các cậu mà sức khỏe không bằng ông già như tôi!
Ninh Quân cũng cười:
- Đúng thật là phải rèn luyện thôi!
Trịnh Thiệu Giang cũng rất mệt, nhưng cũng cười nói:
- Công tác của các cán bộ xã cũng không dễ làm, nếu cứ thường xuyên xuống xã như thế này, phải có một sức khỏe tốt mới có thể làm được!
Trông sang Diệp Trạch Đào không tỏ vẻ gì là mệt mỏi cả, Hô Diên Ngạo Bác mới chỉ Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cũng chẳng phải ai cũng có thể thường xuyên xuống thôn được đâu nhé, các cậu nhìn Diệp Trạch Đào mà xem, đó chính là biểu hiện của người thường xuyên xuống xã đấy. Nhìn là thấy cậu ấy rất am hiểu tình hình ở đây rồ. Các cán bộ chúng ta cũng phải đi sâu vào quần chúng. Chỉ có như thế công việc mới có hiệu quả, mới không xảy ra những sai sót không đáng có. Đồng chí Tiểu Diệp đã đưa ra rất nhiều phương án, tất cả những phương án đó đều vì lợi ích của quần chúng nhân dân. Với xuất phát điểm như vậy là quá xuất sắc!
Đây là lần đầu tiên Hô Diên Ngạo Bác lên tiếng biểu dương Diệp Trạch Đào, khiến cho Diệp Trạch Đào vui mừng khôn xiết. Bí thư Hô Diên xem ra đã chấp nhận phương án của mình rồi. Như vậy thì quá tuyệt, vậy là trong tỉnh coi như là đã có thêm một người ủng hộ cho phương án phát triển của mình rồi.
Vừa đến trường trung học, thì không ngờ cũng gặp ngay đoàn Hứa Phu Kiệt vừa thăm quan xong đang di ra.
- Chủ tịch xã Diệp về rồi!
Ủy viên tổ chức Quách Hồng Lệ đi cùng với bọn Hứa Phu Kiệt vừa trông thấy Diệp Trạch Đào liền rảo bước nhanh đến, nói lớn.
Quách Hồng Lệ bây giờ